Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2170: Thần bí chi địa - chờ đợi

Chương 2170: Thần bí chi địa - chờ đợi Tính danh: Sở Vân Tiêu Tu vi: Độ Kiếp cảnh đỉnh phong Mệnh cách: Đạo giả Chủng tộc: Nhân tộc Thân phận: Con trai của Thần Hoàng Nhân tộc, về sau bị phong ấn ở một nơi nào đó, bây giờ vừa tỉnh lại khoảng mười ngày, là con trai của Thần Hoàng nên trong huyết mạch hắn nắm giữ sức mạnh Chí Tôn, cố gắng không muốn trở thành kẻ địch.
Khí vận trị: Năm mươi ức Mệnh lý: 【Khí vận nghịch thiên】 【Chí Tôn huyết mạch】 【Thiên địa sủng nhi】 【Nhân tộc mồi lửa】 Vận mệnh: Dừng bước tại nửa bước Đại La Kim Tiên, khi đột phá Đại La Kim Tiên thì vô tình nhìn thấy một góc kinh khủng của dòng sông thời gian, sau đó đạo tâm sụp đổ, tự vẫn tại trời, thật đáng buồn đáng tiếc.
Gần đây cơ duyên: Tạm thời chưa có.
【Khí vận nghịch thiên】: Khí vận bản thân cực kỳ nghịch thiên, nắm giữ vận may mà người bình thường không thể hiểu nổi, vận khí tốt có thể giúp ngươi tránh khỏi rất nhiều khó khăn.
【Chí Tôn huyết mạch】: Trong cơ thể chảy xuôi dòng máu của Thần Hoàng, huyết mạch Chí Tôn của Thần Hoàng, một khi thức tỉnh, đời này chắc chắn sẽ bước vào Thần Hoàng cảnh giới, hơn nữa ở cùng cảnh giới thì không có đối thủ, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn người thường gấp nhiều lần.
【Thiên địa sủng nhi】: Con cưng của trời đất, được trời đất chiếu cố, vừa sinh ra tuy bấp bênh nhưng không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, thời khắc mấu chốt thậm chí còn được trời đất tự tay giúp đỡ.
【Nhân tộc mồi lửa】: Niềm hy vọng của nhân tộc, là con trai mà khí vận nhân tộc tụ hội, gánh trên vai khí vận của toàn bộ nhân tộc, là tia sáng cuối cùng của nhân tộc.
Quan sát xong, Diệp Lâm vỗ cánh quay người rời đi, mãi đến khi thân ảnh biến mất trong Thương Khung.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Sở Vân Tiêu nhìn về phía Hà Vân Ngọc hỏi, hắn hiện tại đã hoàn toàn coi Hà Vân Ngọc là đại tỷ, dù sao hiện tại chỉ cần ôm chặt đùi Hà Vân Ngọc thì sự an toàn của bản thân không cần phải suy nghĩ.
"Bây giờ chúng ta à, cứ ở chỗ này chờ, đợi truyền tống trận sửa chữa xong xuôi, ta sẽ dẫn theo ngươi đi Trung vực."
"Đến đó, ngươi sẽ biết nơi này cằn cỗi như thế nào."
Hà Vân Ngọc vỗ vai Sở Vân Tiêu, ngạo nghễ nói, đến từ Trung vực, hơn nữa có bối cảnh hai đại Thần Vương, nàng có một loại cảm giác cao ngạo bẩm sinh đối với những sinh linh Bắc vực này.
Trong mắt nàng, ngoài Sở Vân Tiêu trước mắt đủ khiến nàng vừa mắt ra thì những người còn lại đều là hạ nhân.
"Bất quá bây giờ có một người hữu dụng, hay là có thể bắt tên kia xuống?"
Hà Vân Ngọc sờ cằm suy tư, trong đầu không nhịn được hiện ra bóng dáng Diệp Lâm.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Lâm là người đầu tiên khinh thường và nhục mạ nàng.
Từ nhỏ sống an nhàn sung sướng nên nàng vẫn luôn ghi nhớ Diệp Lâm trong lòng.
Thế nhưng cuối cùng nàng vẫn là từ bỏ, dù sao cũng chỉ là một thổ dân nhỏ bé ở Bắc vực, chờ đến cuối cùng, nàng và hắn cũng là người của hai thế giới.
Bên kia, Diệp Lâm đi tới hang núi tìm Đường Khánh Như đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Thế nào?"
"Chúng ta phải đi Bắc vực, tên kia cứ trốn ở đây thì chúng ta cũng không tiện động thủ, nên chỉ có thể chờ."
Diệp Lâm sắc mặt ngưng trọng nói, Khổng Điền tu vi Thiên Tiên hậu kỳ, cho dù là hắn muốn chém giết cũng phải tốn không ít sức.
Một khi động thủ ở chỗ này rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ, đừng quên đây chính là địa bàn của người ta, đến lúc đó bị bao vây thì không hay.
Cho nên chỉ có thể chờ, Khổng Điền nhất định phải giết, nhưng không phải bây giờ.
Đợi đến khi truyền tống trận sửa chữa hoàn hảo, hắn sẽ động thủ, giết xong Khổng Điền thì lập tức đi tới Trung vực.
"Được thôi."
Đối với việc này, Đường Thanh Như chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Lâm thì chắp tay đứng bên ngoài hang núi, lẳng lặng nhìn bầu trời xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, từng đạo khí tức cường hoành kéo đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận