Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 4517: Con đường vô địch - thần dị bí cảnh 17

"Kẻ tự tiện xông vào cấm địa Thần Cổ tông của ta, chết."
Một đạo âm thanh cực lớn truyền đến, Lý Tiêu Dao biến sắc, thân thể nhanh chóng lui lại, nơi hắn vừa đứng đột nhiên xuất hiện một cái hố lớn.
Hố lớn không ngừng sụp xuống, còn Lý Tiêu Dao thì đứng ở phía xa, vẻ mặt kiêng kị nhìn về phía trước.
"Cấm địa Thần Cổ tông? Không ngờ trong mảnh vỡ Tiên giới, di tích này vẫn còn vật sống, không những vậy thực lực còn rất không tệ."
Lý Tiêu Dao vung tay, lôi đình song chùy đột nhiên xuất hiện trong tay, quanh thân hắn quấn quanh từng đạo lôi đình lực lượng vô cùng óng ánh.
"Tự tiện xông vào cấm địa Thần Cổ tông, hôm nay, dù Thái Ất Kim Tiên hạ phàm cũng không cứu được ngươi."
Phía trước, ngọn núi lớn vốn bình thường bỗng nhiên đá vụn lăn xuống, ngọn núi đột nhiên biến thành một người đá khổng lồ từ từ đứng dậy.
Đôi mắt được tạo thành từ đá nhìn Lý Tiêu Dao nhỏ bé như con kiến ở đằng xa, trầm giọng nói.
"Ồ, Thái Ất Kim Tiên hạ phàm cũng không cứu được ta? Tên này không những xấu xí mà giọng điệu còn ngông cuồng."
"Xem tiểu gia ta hôm nay chém ngươi."
Lý Tiêu Dao khinh thường cười một tiếng, khói đen xung quanh đều bị đại gia hỏa kia hút hết, nên giờ đánh nhau, đối với hắn không có chút ảnh hưởng nào.
"Giết."
Thân thể Lý Tiêu Dao hóa thành một đạo lưu quang hướng về phía người đá kia.
"Tiểu tử, nhớ cho kỹ, lão phu ta gọi là Sơn Thần, Sơn Thần núi Thần Cổ."
Sơn Thần gào thét một tiếng, sau đó một nắm đấm to lớn hướng Lý Tiêu Dao oanh tới.
Không khí bốn phía đều bị một quyền đánh nổ, phát ra từng đợt tiếng nổ.
"Phá."
Lý Tiêu Dao tay phải cầm lôi nện trong tay, trực tiếp dồn hết sức lực nện một phát đánh ra.
Lôi nện to lớn hung hăng đánh vào nắm tay kia.
Trong khoảnh khắc, một cánh tay của Sơn Thần trực tiếp bị Lý Tiêu Dao đánh nổ.
"Nổ khoác lác ghê gớm, ta còn tưởng ngươi có bao nhiêu lợi hại, hóa ra chỉ có chút bản lĩnh ấy?"
Lý Tiêu Dao khinh thường cười một tiếng, vừa rồi khí thế của người này thực sự dọa người.
Hắn còn tưởng rằng người này lợi hại cỡ nào, không ngờ vừa giao đấu một cái, hoàn toàn như hổ giấy không có tác dụng gì.
"Tức chết ta mất, chết đi cho ta."
Những lời này của Lý Tiêu Dao hiển nhiên chọc giận Sơn Thần, hắn lại đấm ra một quyền, nắm đấm còn chưa tới, quyền phong kịch liệt đã thổi quần áo Lý Tiêu Dao vang lên xào xạc.
"Khai Thiên Tam Thức, thức mở đầu, giết."
Lý Tiêu Dao giơ cao Phong Lôi Song Chùy trong tay, quanh thân Lực Chi Pháp Tắc hiện lên, sau lưng càng xuất hiện một thanh búa khổng lồ hư ảnh.
Trên cây búa này còn tỏa ra một cỗ khí tức hoang vu thời cổ.
Oanh.
Búa lớn đột nhiên rơi xuống, một cánh tay còn lại của Sơn Thần trước mắt trực tiếp bị búa đánh nát.
Nhưng vẫn chưa hết, búa hư ảnh to lớn thế tới không giảm, trực tiếp đánh vào ngực Sơn Thần.
Thân thể khổng lồ của Sơn Thần trực tiếp vỡ vụn, nửa thân trên hóa thành từng tảng đá lớn rơi xuống đất.
Nhưng ngay sau đó, những tảng đá lớn này vậy mà lại một lần nữa trở về thân thể Sơn Thần, bốn phía tảng đá bị Lý Tiêu Dao đánh thành bột phấn cũng một lần nữa ngưng tụ.
Đôi cánh tay lại trở về.
Lúc này Sơn Thần một người không có chuyện gì đứng trước mặt Lý Tiêu Dao.
"Hả? Thú vị."
Nhìn Sơn Thần trước mắt hoàn hảo không tổn hại, Lý Tiêu Dao nhếch mép cười.
Vừa rồi lúc nửa thân trên của Sơn Thần vỡ nát, hắn thấy một đạo hào quang màu xanh lục trong người tên kia.
Chắc chắn, việc Sơn Thần có khả năng khôi phục lại hình dạng ban đầu, nhất định có liên quan đến hào quang màu xanh lục đó.
Vật đó, chắc chắn là bảo vật.
Bảo vật này, bây giờ là của hắn Lý Tiêu Dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận