Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3318: Con đường vô địch - sơn động

"Được. . . Ta có thể dẫn ngươi đi."
Tướng Uyển Y nhìn chằm chằm Diệp Lâm rất lâu cuối cùng gật đầu nói.
Gia tộc nàng hiện giờ bị Thượng Quan gia vây hãm, Thượng Quan gia từ khi lên bảng Liệt Dương Tông thì như mặt trời ban trưa, thực lực tổng thể tăng lên không đếm xuể.
Ông nội bọn họ chắc chắn không chống lại được, thà rằng như vậy còn không bằng liều một phen, dù sao các nàng cũng không thiệt.
Nếu người trước mắt có năng lực giải quyết rắc rối này, thì một bộ tàn quyển Nhất Khí Hóa Tam Thanh cho hắn cũng có sao?
Thông tin về tàn quyển Nhất Khí Hóa Tam Thanh nếu chưa bị tiết lộ ra thì còn tốt, nhưng bây giờ đã lộ ra rồi, thứ này không phải là thứ bọn họ có thể giữ được nữa.
Chi bằng tranh thủ đem cục khoai lang nóng bỏng này ném ra ngoài.
"Ngươi đã có một lựa chọn vô cùng sáng suốt, ở đây chờ ta."
Diệp Lâm tán thưởng nhìn Tướng Uyển Y một cái, nếu Tướng Uyển Y không nói hắn sẽ trực tiếp lục soát linh hồn, cơ hội chỉ có một lần thôi.
Nói xong Diệp Lâm chậm rãi đứng lên nhìn về phía thác nước ở xa, sau đó hắn đột nhiên phất tay áo một cái, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, thác nước lập tức bị Diệp Lâm cắt đứt.
Sau thác nước bị cắt lộ ra một cái hang động đen ngòm.
"Vào xem."
Diệp Lâm chắp tay sau lưng bước vào bên trong hang động, nơi đây cất giấu một bản Vô Lượng pháp hạ phẩm, không thể bỏ qua.
Hang động rất nhỏ, nhưng ngay phía trước hang lại có một cái bàn nhỏ cùng ba cái ghế.
Toàn bộ hang động cũng chỉ có đơn giản một món đồ trang trí như vậy.
"Chỉ đơn giản thế thôi?"
Diệp Lâm nhíu mày nhìn hang động, bảng nói nơi đây có cơ duyên, vậy thì chắc chắn là có cơ duyên.
"Phá."
Diệp Lâm khẽ hừ một tiếng, bức tường trước mặt ầm ầm vỡ vụn, phía sau bức tường vỡ là một bức tượng đá đập vào mắt.
Nhìn bức tượng đá này, Diệp Lâm biết là ổn rồi.
"Vô Lượng pháp, ở đâu nhỉ?"
Diệp Lâm bước đến trước tượng đá, hai mắt không ngừng dò xét toàn bộ bức tượng.
"Chẳng lẽ. . ."
Diệp Lâm chậm rãi đưa tay đặt lên bức tượng đá, thần niệm điên cuồng tràn vào bên trong tượng đá.
Chỉ thấy sau một trận đấu chuyển tinh di, Diệp Lâm từ từ mở mắt.
Hang động ban đầu đã biến mất không thấy, trước mắt là một căn nhà tranh bày trí cực kỳ đơn giản, mà trước căn nhà tranh có một vị lão giả đang chậm rãi uống trà.
"Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được người hữu duyên, không ngờ rằng người hữu duyên của ta lại là đạo hữu cùng cảnh giới."
"Đạo hữu, mời ngồi."
Dường như phát giác được sự hiện diện của Diệp Lâm, lão giả chậm rãi đứng dậy, chỉ về phía ghế trước, cất tiếng cười nói.
Diệp Lâm từng bước đi tới bàn đá rồi ngồi xuống.
Lão giả này chỉ là một sợi tàn niệm mà thôi, theo tàn niệm của lão giả này cho thấy, người trước mặt hẳn là một Thái Ất Huyền Tiên.
Cũng phải, ngoài Thái Ất Huyền Tiên, còn ai có đủ tư cách thu được Vô Lượng pháp?
"Lão tiên sinh."
Diệp Lâm đối với lão giả có chút ra hiệu nói.
"Đạo hữu, tàn niệm này của lão phu ở đây đã quá lâu, sắp tiêu tán rồi, hôm nay vừa vặn ngươi tới, nếu không lão phu thực sự không đợi được ngươi nữa."
Lão giả một tay châm trà cho Diệp Lâm, một tay vuốt râu cười nói.
"Đạo hữu, lão phu sẽ không vòng vo nữa, lão phu tuổi xế chiều từng có được một bộ Vô Lượng pháp, bây giờ lão phu đã vẫn lạc, giữ Vô Lượng pháp này cũng vô dụng."
"Nếu ngươi đáp ứng lão phu một việc, phương pháp này lão phu sẽ tặng cho ngươi."
Lão giả thấy Diệp Lâm vẫn im lặng, vuốt râu ha hả cười nói.
"Ồ? Lão tiên sinh cứ nói."
Diệp Lâm nhíu mày hỏi, hắn biết chuyện không đơn giản như vậy, còn có yêu cầu sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận