Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 344: Thái Sơ giận mắng

"Nơi này là khu vực của yêu tộc, hai người các ngươi thuộc nhân tộc sao lại đến đây? Chẳng lẽ nhân tộc ta đã đánh vào địa phận của yêu tộc rồi?" Vị chân quân ngồi ở giữa lên tiếng hỏi.
Dù sao ba bóng người này đều là tu sĩ nhân tộc, khi còn sống đều là người của nhân tộc, chết đi thần hồn cũng vẫn là nhân tộc.
"Tiền bối thứ lỗi, nhân tộc ta không hề đánh vào lãnh địa của yêu tộc, chúng ta đến đây là vì món đồ bên cạnh các vị." Nhìn thấy tình hình đó, Diệp Lâm bước lên một bước, hướng ba vị chân quân chắp tay nói.
Nghe vậy, sắc mặt ba vị chân quân trầm xuống.
"Các ngươi có biết bảo vật này có ý nghĩa như thế nào với chúng ta không? Muốn lấy đi ư? Nể tình các ngươi là người của nhân tộc, ta không làm khó dễ các ngươi, đi đi, những vật kia ở ngoại giới sẽ không ra tay với các ngươi."
"Nhân lúc ta chưa thay đổi chủ ý."
Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức nhìn sang Thâu Thiên, có chút khó xử.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ ba vị chân quân lại ngồi ngay bên cạnh la bàn, dưới mắt chân quân mà muốn lấy đi đồ vật người ta dùng để dựa vào sinh tồn, chậc, đổi lại là ai ai cũng sẽ không đồng ý.
"Tiền bối, vật này là trọng bảo của Thiên Cơ Lâu ta, ta muốn nó vì có tác dụng lớn, mong tiền bối thành toàn, mà nếu ba vị tiền bối đồng ý, ta cũng có thể lấy ra bảo vật để uẩn dưỡng thần hồn của các ngài, đưa các ngài về lại khu vực của nhân tộc, giúp các ngài tái tạo nhục thân." Thâu Thiên vừa nhìn áp lực, vừa chắp tay, cắn nhẹ môi nói.
Dưới ánh mắt dò xét của ba vị chân quân, Thâu Thiên mồ hôi nhễ nhại cả người, cảm giác áp bức của chân quân quá mạnh, chỉ cần ngồi đó không làm gì cũng khiến người ta kinh hãi.
"Dư nghiệt của Thiên Cơ Lâu?" Không ngờ, vị chân quân bên trái nhất nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng.
"Tiền bối, chúng ta đều là người của nhân tộc, những chuyện kia đâu phải chúng ta làm, trong đó có vài chuyện ta không tiện nói, nhưng ngài cũng đừng vu oan cho người tốt." Thấy vị chân quân bên trái có vẻ như muốn ra tay ngay, Thâu Thiên luống cuống, vội nói.
Con mẹ nó, nếu chân quân mà muốn giết hắn, hắn có mười cái mạng cũng không đủ chết.
Dù thủ đoạn của hắn có nhiều đi chăng nữa, nhưng trước mắt chân quân thì mấy thủ đoạn đó của hắn chẳng khác gì trò trẻ con.
"Ai, nhanh chóng lui đi." Nghe vậy, vị chân quân bên trái cũng không tiếp tục làm khó Thâu Thiên, thở dài một tiếng lên tiếng.
Dù sao bọn họ cũng đã là người chết rồi, có tính toán gì cũng chẳng ích gì.
"Tiền bối, sư phụ ta là Thái Sơ, không biết các vị có biết không?" Thấy Thâu Thiên sốt ruột, Diệp Lâm liền bước lên trước lên tiếng.
Còn Thâu Thiên thì vô cùng cấp thiết, mắt thấy trọng bảo của Thiên Cơ Lâu ngay trước mặt mà không thể lấy được, chuyện này khiến Thâu Thiên vô cùng bất đắc dĩ.
"Đệ tử của Thái Sơ? Ngươi có chứng cứ gì không?" Không ngờ, vị chân quân ngồi giữa nghe Diệp Lâm nói, trong lòng khẽ động, trong giọng điệu cũng mang theo một chút lo lắng.
Nghe thấy giọng điệu người này chuyển biến, nội tâm Diệp Lâm vui mừng, có hy vọng rồi.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là dựa vào quan hệ là có ích nhất.
"Tiền bối, đây là lệnh bài sư phụ đưa cho ta, sư phụ nói ở bất cứ đâu tại Đông Châu cũng có thể liên hệ với người." Diệp Lâm vừa nói xong, liền truyền linh khí vào lệnh bài, giây tiếp theo, khuôn mặt của Thái Sơ hiện lên giữa không trung.
"Hừ, Diệp Lâm, không ngờ, không ngờ ngươi lại chọc ra mầm tai họa lớn như vậy, ta đang định đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tự đưa tới cửa." Diệp Lâm vừa liên lạc được với Thái Sơ, Thái Sơ đã quay mặt mắng một hồi.
Việc này khiến Diệp Lâm có chút không biết phải làm sao.
"Sư phụ, con đã làm sai gì sao?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi? Ngay dưới mắt chân quân của Long Hổ Sơn mà trộm trấn sơn chi bảo của người ta, lá gan của ngươi thật lớn đấy."
"Mấy trò mèo ba chân của các ngươi có thể qua mắt được chân quân à? Ta đã sớm bảo ngươi tuyệt đối đừng coi thường chân quân ở cảnh giới đó, ngươi lại để lời ta nói rót vào bụng chó?"
"Lại nói, nếu ngươi muốn thì phải nói sớm cho ta biết chứ, nói sớm ta chắc chắn sẽ giúp ngươi đi trộm rồi, trộm thì trộm thôi, ai mà chưa từng làm chuyện đó, nhưng lại ngay trước mắt người ta bị phát hiện, mất mặt quá đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận