Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2844: Con đường vô địch - chinh chiến Hư Không Chi Táng 76

"Ngươi nói hắn chính là sư tôn của ngươi?" Nhìn một người đè bốn người đánh Diệp Lâm, Mị Kiều Kiều nhìn Tô Khinh Ngữ trước mắt, trong giọng nói tràn đầy hoài nghi. Người kia quả thực quá đáng sợ, một mình đè Kim Bảng trước mười bốn người đánh, hơn nữa còn không phải ngang sức, mà là đơn phương nghiền nát. Bốn người kia trước mặt Diệp Lâm giống như hài tử. Càng giống như bị Diệp Lâm trêu đùa. Điều này thật sự đổi mới tam quan của nàng, tại sao có sinh linh có thể mạnh đến mức đó? Tất cả đều là Chân Tiên, đều là Chân Tiên a, một cảnh giới chênh lệch có thể lớn đến vậy sao? Tu sĩ bình thường, thiên kiêu, tuyệt đỉnh thiên kiêu, tuyệt đỉnh thiên kiêu phía trên, còn Diệp Lâm không nằm trong những hệ thống đó, hắn thuộc về tầng lớp cao hơn. Mị Kiều Kiều từ khi tu luyện đến giờ, lần đầu tiên nhìn thấy chuyện không hợp lẽ thường như vậy. "Đương nhiên, đây là phu quân ta, phu quân ta vô địch." Tô Khinh Ngữ càng ngẩng cao đầu, vẻ mặt ngạo nghễ nói, nàng nhìn thân ảnh vô địch kia, trong mắt tràn đầy vẻ ái mộ. "Sư muội tốt của ta, ta thừa nhận Diệp Lâm và hắn rất giống, nhưng dù sao không phải hắn, phu quân tốt của ngươi sớm hóa thành một bộ xương khô từ ngàn năm trước rồi." Mị Kiều Kiều nhìn Tô Khinh Ngữ trước mắt cười nói, nàng biết rõ phu quân của nha đầu ngốc này, nói đến, đó còn là do chính tay nàng giết. Người kia dù có tướng mạo giống Diệp Lâm, nhưng so với Diệp Lâm thì khác nhau một trời một vực. Con nha đầu ngốc này bình thường đã rất ngốc, giờ lại càng ngốc hơn. Nhận một người giống người liền làm phu quân mình? Thật là trò cười. "Câm miệng, ta nói hắn là hắn chính là, hắn chính là phu quân ta." Ai ngờ, mặt Tô Khinh Ngữ đang mang ý cười đột nhiên trở nên lạnh lùng, nàng nhìn Mị Kiều Kiều với ánh mắt lạnh lẽo. Ngay lập tức một vệt kim quang xuất hiện trong tay, đến khi kim quang tan đi, một thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện. "Yêu nữ, lần trước do ta chủ quan, lần này, nhất định chém ngươi." Tô Khinh Ngữ nói xong, trường kiếm trong tay xoay chuyển, từng đạo kiếm khí kinh khủng tùy ý phát ra. "Ngu xuẩn, ngươi muốn chơi, ta sẽ chơi cùng ngươi." Mặt Mị Kiều Kiều lạnh băng, cứ mở miệng ngậm miệng yêu nữ, coi nàng là bùn nặn chắc? Trong thoáng chốc hai người giao chiến, không gian đều bị đánh thành hư vô. Bên kia, Diệp Lâm nhìn Võ Si gần chết, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn. "Ngươi không tệ, rất có gan, chỉ là thực lực hơi yếu." Diệp Lâm vừa nói, Võ Si càng phun ra một ngụm máu lớn, tức giận đến suýt chút nữa không thở nổi, hắn run rẩy giơ ngón tay về phía Diệp Lâm. "Yên tâm, bọn chúng sẽ xuống bồi ngươi." Diệp Lâm vừa dứt lời liền không nương tay chặt đầu Võ Si. Đến chết Võ Si vẫn không nhắm mắt, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ. Nghĩ đến hắn Võ Si ba tuổi đã tu luyện, hai mươi tuổi thành danh, ba mươi tuổi bước vào Độ Kiếp kỳ, được xưng là thiên kiêu xưa nay chưa từng có, trăm ngàn vạn năm mới có một người. Sau đó càng một đường gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ vô địch, về sau do mải mê tu luyện nên bị người phong Võ Si, một đôi thiết quyền không biết đoạt bao nhiêu tính mạng của thiên kiêu. Hắn càng ngày càng lớn lên trong ánh mắt e sợ, sùng bái, tôn trọng của người khác. Còn giờ phút này, hắn lần đầu tiên bị người coi thường như vậy. Đến cuối cùng, hắn còn không có cơ hội nói ra câu nói đó. "Tốt, đồng bạn của các ngươi chết rồi, đến lượt các ngươi, cùng lên đi, có lẽ vẫn còn một tia cơ hội." Giải quyết xong Võ Si, Diệp Lâm quay sang nhìn Thương Khung. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ ràng sức mạnh của khí vận vô địch pháp, hoàn toàn là vô địch, vô địch ở cùng cảnh giới. Không trách nó được gọi là vô địch pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận