Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 4077: Con đường vô địch - chết không đau cùng nhận hết tra tấn về sau. . . Lại chết

Chương 4077: Con đường vô địch - chết không đau cùng nhận hết tra tấn về sau... lại chết.
Ngay tại lúc đám người Huyết Bang bỏ chạy nghe được như thế, từng người cực kỳ chật vật xoay người nhìn về phía Diệp Lâm. Từ khi nhìn thấy Diệp Lâm tùy tiện đem hai người Tướng Phong đang chạy trốn tóm về, bọn họ đã cảm thấy sự tình không ổn. Lần này thì hay rồi, triệt để không thoát được.
"Tiền... tiền bối, ngài muốn cái gì? Ta đều có thể cho ngài, chỉ cần ngài cần, chỉ cần ta có, đều có thể cho ngài."
Nam tử trung niên kia gượng gạo nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc nói. Diệp Lâm không quản ngại đường xa vạn dặm đến Huyết Bang của hắn, chắc chắn là muốn thứ gì đó. Nếu không căn bản sẽ không phí công như vậy. Mọi người lăn lộn bên ngoài, làm việc, chẳng phải là vì hai chữ lợi ích sao?
"Nghe nói Huyết Bang của ngươi có một cái tấm gương màu đỏ máu? Đem mặt gương kia cho ta, ta tin tưởng ngươi là một người thông minh."
Diệp Lâm nhếch mép cười nhạt nói. Nghe vậy, sắc mặt nam tử trung niên triệt để cứng đờ, liên đới cả đám nam nữ phía sau đều đứng tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt biến đến băng lãnh dị thường.
"Tiền bối, có phải ngài nhầm lẫn rồi không? Huyết Bang ta làm gì có cái loại gương màu đỏ máu gì chứ."
"Tiền bối, ta ở đây có một thanh trường kiếm Tiên giai hạ phẩm, là ta thật vất vả trải qua cửu tử nhất sinh mới có được, ta sẽ đem nó dâng cho tiền bối."
Nam tử trung niên lấy ra một thanh trường kiếm màu trắng cười nhạt nói, sau đó rất cung kính hai tay nâng trường kiếm lên, cứ vậy đứng im trước người Diệp Lâm. Còn Diệp Lâm thì cứ như cười mà không phải cười nhìn hắn, mãi đến khi sắc mặt Diệp Lâm dần dần lạnh xuống.
"Có phải ngươi cảm thấy, ta rất dễ lừa gạt?"
Trong ngữ khí lành lạnh của Diệp Lâm tràn ngập một dòng sát ý lạnh lẽo. Khiến cho đoàn người trước mắt không tự chủ được rùng mình một cái.
"Cho ngươi thời gian ba cái hô hấp lấy ra, nếu thật để ta động thủ, tin tưởng ta, tử vong đối với các ngươi mà nói, đều là hi vọng xa vời."
Diệp Lâm nói xong, nam tử trung niên lộ vẻ khó xử. Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, hơn nữa hắn còn là bang chủ Huyết Bang, đối với việc nhìn mặt mà nói chuyện này lại càng quen thuộc. Hắn tự nhiên biết, hiện tại vô luận có lấy ra vật kia hay không, đều phải chết, Diệp Lâm từ đầu đến cuối liền không có ý định buông tha bọn họ. Người này ngay cả tam vương tử yêu thú vương đình nói giết là giết, làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ? Càng đừng đề cập bọn họ vẫn là người chứng kiến toàn bộ quá trình, lại càng đừng nghĩ bình yên rời đi. Hiện tại, bày ra trước mặt bọn hắn chỉ có hai con đường.
Con đường thứ nhất, lấy ra căn bản của Huyết Bang bọn họ, căn bản của việc máu tốt quật khởi, Thị Huyết Kính.
Con đường thứ hai, không lấy ra, sau đó bị tra tấn một phen, rồi bị giết chết.
"Tiền bối, đây chính là trấn bang chi bảo của Huyết Bang ta, Thị Huyết Kính, Huyết Bang ta có thể có được quy mô như thế này, toàn bộ nhờ nó đấy ạ."
Lúc này, nam tử trung niên tựa như đã hạ quyết tâm gì đó, vẻ mặt chật vật từ trong không gian giới chỉ lấy ra một mặt gương toàn thân đỏ máu đưa cho Diệp Lâm. Tấm gương này, khung thậm chí toàn bộ mặt kính đều đỏ tươi một mảnh, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị. Diệp Lâm đi lên phía trước, cầm tấm gương trong tay thưởng thức. Còn nam tử trung niên thì một mặt đau lòng nhìn tấm gương trong tay Diệp Lâm, mình có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, toàn bộ nhờ tấm gương bang chủ này. Nhớ ngày đó hắn vẫn chỉ là một tên ăn mày ngay cả cơm cũng không có ăn nổi, về sau ngẫu nhiên gặp được tấm gương này liền mở ra truyền kỳ nhân sinh. Không ngờ, bước chân bước quá lớn lại kéo tới trứng. Hăng hái nên hắn càng ngày càng càn rỡ, hắn rất ngông cuồng, người phía dưới tự nhiên càng cuồng hơn. Sau đó liền trêu chọc đến Diệp Lâm. Nhưng mà hắn cũng không đần đến vậy, còn biết tìm chỗ dựa, thế nhưng chỗ dựa này, đã không còn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận