Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3596: Con đường vô địch - bí cảnh chuyến đi 13

Chương 3596: Con đường vô địch - bí cảnh chuyến đi 13
Vương Thiên xuất phát, Bao Tiểu Thâu cũng xuất phát, ngay cả Thượng Quan Uyển Ngọc cũng lên tiếng góp chuyện, chắc chắn Diệp Lâm đều coi trọng cái đồ chơi này thì thứ đó đảm bảo là bảo bối, cho dù hiện tại không cần, sau này nhất định có khả năng dùng được, chỉ có Lý Tiêu Dao một mặt im lặng đứng bên cạnh Diệp Lâm.
"Ta... Ta có thể bán thứ gì?" Lúc này Lý Tiêu Dao đứng cạnh Diệp Lâm với vẻ mặt mờ mịt, bọn người này trên người đều có ít nhiều bảo bối, mà hắn thì có gì? Hắn đến cái không gian giới chỉ cũng không có.
Thứ duy nhất hắn có chính là cặp Phong Lôi Song Chùy trong tay, không được, Phong Lôi Song Chùy tuyệt đối không thể bán.
"Yên tâm, có ta." Thấy Lý Tiêu Dao bối rối, Diệp Lâm vỗ vỗ vai hắn an ủi. "Lần sau lúc giết người nhớ kỹ, đem không gian giới chỉ giữ lại."
"Tốt, ta đã biết." Hai mắt Lý Tiêu Dao lóe lên một tia nguy hiểm, về sau giết người, trước hết phải đoạt lấy không gian giới chỉ.
Thời gian trôi qua, Vương Thiên ba người vẻ mặt tươi cười tiễn năm người đi trước mặt.
"Bằng hữu, các ngươi yên tâm, hai ngày sau chúng ta sẽ đến nơi này, chúng ta cam đoan sẽ thông báo cho các bộ lạc lớn xung quanh, ta tin tưởng bọn họ sẽ rất hứng thú với đồ vật của các ngươi."
Kháng Đại Lực dẫn đầu mặt đỏ bừng, trong ngực ôm đan dược giá trị không rõ, các loại la bàn, còn có một ít vật kỳ lạ cổ quái.
"Tốt tốt tốt, chúng ta đợi ngươi, cố gắng đi tuyên truyền nhé, đến càng nhiều người ta càng thưởng nhiều đồ, tráng dương đan ta sẽ cho ngươi thêm mấy viên." Vương Thiên ha ha cười nói, tráng dương đan ư? Loại tiểu đan dược này hắn phẩy tay là luyện chế ra vô số viên.
"Tốt, đi nhé." Kháng Đại Lực ôm bảo vật trong ngực quay người rời đi, còn bên kia, thanh niên kia mặt đầy do dự tiến đến trước mặt Diệp Lâm, hắn lưu luyến không rời đưa cây trường cung trong tay cho Diệp Lâm.
"Ta... Ta tạm thời không mua nổi." Nhìn thanh niên đang giơ trường cung, Diệp Lâm cười lắc đầu. "Nó đã thuộc về ngươi, ta tin tưởng ngươi."
Diệp Lâm vừa nói xong, thanh niên đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt đỏ bừng nhìn Diệp Lâm. "Tốt, ta... ta nhất định sẽ dẫn đến thật nhiều, thật nhiều người cho ngươi."
"Ta tên là Đông Phương, ngươi nhất định phải chờ ta, nhất định phải chờ ta." Đông Phương ôm trường cung trong ngực quay người rời đi, đi đến chỗ xa vẫn không quên quay đầu nhìn Diệp Lâm, Diệp Lâm thì đưa cho hắn một ánh mắt cố gắng. Điều này làm hắn càng thêm nhiệt tình tràn đầy, ôm trường cung đi theo Kháng Đại Lực rời đi.
Nhìn năm người kia rời đi, Vương Thiên mới ôm cánh tay đi đến bên cạnh Diệp Lâm.
"Mảnh vỡ pháp tắc, chậc chậc chậc." Vương Thiên càng nghĩ càng hưng phấn, một chút góc cạnh rơi đổi mảnh vỡ pháp tắc? Mẹ nó tuyệt đối là siêu lợi nhuận a.
"Bọn họ có khi nào sẽ ôm đồ vật chạy mất không?" Bao Tiểu Thâu vẻ mặt ủ dột đi đến trước mặt hai người, mảnh vỡ pháp tắc kia chắc chắn là thứ tốt trời cho, nhưng hắn sợ mấy tên kia ôm đồ vật của họ rồi không trở lại.
"Yên tâm, ta đã làm chút thủ thuật trên đồ của ta, bọn họ đi đâu ta đều biết."
"Nếu bọn họ dám lấy không đồ của chúng ta, hừ hừ." Thượng Quan Uyển Ngọc nắm chặt nắm đấm oán hận nói, nàng xem như là Tuyệt Thiên Đạo Thánh lăn lộn trong xã hội nhiều năm, còn chưa gặp ai dám nuốt đồ của nàng.
"Làm tốt lắm, đợi lần này rời khỏi Kỳ Huyễn đại lục, chúng ta cũng nên bế quan một phen." Diệp Lâm vừa cười vừa nói, nếu lần này thu được một lượng lớn mảnh vỡ pháp tắc, bọn họ phải bế quan một thời gian, dù sao luyện hóa mảnh vỡ pháp tắc cũng cần thời gian.
"Đợi sau khi ra ngoài ta sẽ truyền cho ngươi phương pháp tu luyện." Diệp Lâm nhìn Thượng Quan Uyển Ngọc, chân thành nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận