Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3170: Con đường vô địch - cơ hội cần phải nắm chắc

"Tốt, ngươi cái lão bất tử, chỉ bằng ngươi câu nói này, hắn Diệp Lâm liền không đi ra được trung tâm vực, nếu như ngươi dám ngăn cản, Thục Sơn kiếm tông của ngươi cũng không có khả năng tồn tại nữa."
Thân ảnh hướng về lão giả uy hiếp nói, sau đó quay người tiêu tán không thấy.
"Vô địch pháp, vô địch pháp... Ai."
Hai mắt lão giả vô cùng thâm thúy, cặp mắt của hắn tựa như vượt qua vô tận không gian giáng lâm đến trung tâm vực vậy.
Nhìn Diệp Lâm quanh thân bộc phát khí vận chi khí, hắn há có thể không nhận ra?
Thảo nào Diệp Lâm từ khi có được Hiên Viên kiếm về sau càng ngày càng mạnh, thì ra là Hiên Viên kiếm truyền cho Diệp Lâm vô địch pháp.
Hiên Viên kiếm là bội kiếm của Nhân Hoàng, bồi tiếp Nhân Hoàng chinh chiến cả đời, càng là Khí Vận Chí Bảo của nhân tộc, mà bây giờ, Hiên Viên kiếm đích thân truyền cho Diệp Lâm vô địch pháp.
Điều này chẳng phải đại biểu cho Hiên Viên kiếm muốn cải tạo Nhân Hoàng? Muốn bồi dưỡng Diệp Lâm thành Nhân Hoàng? Vì nhân tộc tái tạo một vị Hoàng?
Nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt lão giả dần dần kiên định xuống, trong hai mắt càng hiện lên một tia sát ý nhàn nhạt.
Nhân Hoàng... Tộc của chúng ta muốn lần nữa xuất hiện Hoàng, lần này, Thục Sơn kiếm tông muốn thật sự xuất thế, tất cả vì Ngô Hoàng.
Nhân Hoàng còn nhỏ, đây chính là cơ hội Thục Sơn kiếm tông của bọn họ gặp được, nếu hiện tại đứng vào hàng ngũ, đó chính là công lao tòng long, nếu Diệp Lâm trong tương lai thật sự có thể nắm lại nhân đạo.
Khi đó, Thục Sơn kiếm tông của hắn sẽ trở thành cự vô bá trong toàn bộ Tinh Hà Hoàn Vũ.
Đừng nhìn Thục Sơn kiếm tông của hắn ở Ma vực ngầu như vậy, nhưng khi đến Tinh Hà Hoàn Vũ, Thục Sơn kiếm tông của hắn chỉ là cái rắm cũng chẳng bằng.
Mà bây giờ, cơ hội đến, chỉ cần phải nắm chắc...
Trong lúc bất tri bất giác, vị lão tổ Thục Sơn kiếm tông này trong lòng đã có một chút ý khác.
Bên kia, trên tử Tiêu thành, Vương Tiểu Nhị một mình đứng trên tường thành, đôi mắt hắn nhìn bầu trời xa xăm, bên hông mang theo một thanh kiếm gỗ cùng một bầu rượu.
Hai mắt càng thêm thâm thúy, sau một khắc, hắn cầm bầu rượu bên hông lên từ từ mở ra.
"Ai, nhân sinh thật là tịch mịch như tuyết."
Vương Tiểu Nhị cảm khái một tiếng, sau đó cầm bầu rượu lên ngửa đầu, nhưng mà còn chưa kịp rượu chảy xuống, đã thấy một bàn tay trắng như ngọc nắm lấy miệng bầu rượu.
Vương Tiểu Nhị quay đầu nhìn, chỉ thấy Tử Vân đang mỉm cười cầm bầu rượu nhìn hắn.
Nhìn khuôn mặt này của Tử Vân, sắc mặt Vương Tiểu Nhị nháy mắt xụ xuống, xong đời.
Quả nhiên, sau một khắc Tử Vân đoạt lấy bầu rượu.
"Vương Tiểu Nhị, tiền đồ của ngươi đâu? Lại dám uống rượu? Nói, rượu này từ đâu ra?"
"Vương Tiểu Nhị, ngươi đừng chạy, lăn lại đây cho ta." Tử Vân cầm bầu rượu hai tay chống nạnh phẫn nộ quát.
"Tử Vân tỷ tỷ, ta sai rồi, ta không uống nữa, rượu đó là đại ca ca khác cho ta, nói uống vào có ích cho việc luyện kiếm của ta."
Vương Tiểu Nhị ôm đầu vội vàng chạy, trên mặt đầy vẻ sợ hãi nói.
"Không uống rượu thì không thể luyện kiếm sao? Hay là nói, kiếm tu nào cũng là tửu quỷ hết à?" Tử Vân cũng không đuổi theo Vương Tiểu Nhị, với tu vi của nàng thì Vương Tiểu Nhị có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay nàng.
Nàng giơ tay cầm bầu rượu lên, nhìn bầu rượu trong tay, rồi khẽ lắc nhẹ.
Bên trong bầu rượu vang lên một trận tiếng nước, kèm theo một mùi rượu nồng đậm tràn ra.
Nàng đương nhiên biết rượu này là ai đưa, trong đám thiên kiêu mà Diệp Lâm mang tới, có một tửu quỷ mỗi ngày lén cho tiểu nhị nhà nàng rót rượu.
"Hừ, dù sao thì trẻ con uống rượu vẫn là không được, Vương Tiểu Nhị, rượu này ta tịch thu, nếu để ta thấy ngươi lén lút uống rượu nữa thì cứ chờ xem."
"Xem ta có đánh cho mông ngươi nở hoa không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận