Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2210: Thần bí chi địa - thu đồ đại hội

Chương 2210: Thần bí chi địa - thu đồ đại hội Đối với phàm nhân thì có thể tùy tiện, nhưng người tu hành, một khi thu nhận đệ tử, liền đại biểu gánh chịu nhân quả, phần nhân quả này, cần tự mình gánh vác. Trong đó có bao nhiêu phiền phức, Diệp Lâm là người ghét rắc rối, cho nên, một mình một người rất tốt, thanh tịnh.
"Bốn... bốn vị tiền bối, van cầu bốn vị tiền bối thu nhận ta làm đồ đệ." Lúc này, đột nhiên có một thanh niên đi tới trước mặt Diệp Lâm quỳ xuống khóc lóc nói, trên người hắn đầy vết thương, không có chút khí tức tu vi nào, chỉ là một phàm nhân phổ thông. Mà trên đùi của hắn lại có một vết thương đáng sợ đến cực điểm. Vết thương này đối với một phàm nhân mà nói là trí mạng, sơ ý một chút liền có thể mất cái chân.
"Đứng lên nói chuyện." Dương Hưu nhíu mày, vung tay lên, ngay lập tức vết thương kinh khủng trên chân thanh niên trong nháy mắt đã khôi phục nguyên dạng, thương thế trên người thanh niên cũng trở lại bình thường.
"Cảm ơn tiên sư, cảm ơn tiên sư." Thanh niên lập tức bò dậy cảm ơn nói.
"Nói rõ đi." Dương Hưu thản nhiên nói.
"Bốn vị tiên sư, ta đến từ một tiểu sơn thôn cách đây trăm dặm, nhà ta bốn người, vốn dĩ sinh sống rất tốt, ta còn có một vị hôn thê."
"Vốn nghĩ cuộc đời đã viên mãn, nhưng cuối cùng, thôn chúng ta nghênh đón một đám sơn phỉ, bọn chúng không nói hai lời liền bắt đầu đốt giết cướp bóc, thấy người liền giết."
"Cha mẹ ta, hàng xóm của ta, người thân của ta đều chết dưới đao của bọn chúng, còn vị hôn thê của ta vì cứu ta, bị sơn phỉ làm nhục đến chết."
"Ta vĩnh viễn không thể quên ánh mắt khi nàng chết, vĩnh viễn không thể quên được."
"Ta chạy, ta rời khỏi nơi đó, trên đường trốn chạy, tình cờ nghe được Đạo Thiên tông thu đồ, nên mới đến đây."
"Ta không cam tâm, ta muốn tu tiên, ta muốn tu luyện, ta muốn trở nên mạnh hơn, báo thù cho cha mẹ, báo thù cho nàng, báo thù cho những người thân của ta."
"Mong tiên sư thu nhận ta làm đồ đệ." Thanh niên lại một lần nữa quỳ xuống khóc lóc nói, trong thoáng chốc nước mắt hắn đã rơi đầy mặt, thậm chí khóc không thành tiếng, hung hăng quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
Cảnh này khiến các đệ tử xung quanh nhao nhao nhìn tới, cả những thanh niên thiếu nữ đang bái sư cũng thoáng hiện vẻ không đành lòng. Thân thế của thanh niên này không hẳn là đáng thương, vì ở thế giới này, còn có người có thân thế thảm hại hơn hắn. Phàm nhân sống chính là một loại sai lầm. Ví dụ như có một tu sĩ nào đó tâm trạng không vui liền một chưởng diệt một quốc gia phàm nhân cũng là chuyện bình thường. Lại có ai đứng ra vì phàm nhân làm chủ đâu? Chết thì cũng coi như đã chết rồi, cho dù một quốc gia bị diệt, ức vạn phàm nhân bị giết cũng không ai hỏi đến, vì qua mấy chục năm, mấy trăm năm, lại sẽ có một quốc độ phàm nhân mới thành lập.
Mà Dương Hưu đứng bên cạnh Diệp Lâm, trong mắt thoáng hiện một tia không đành lòng, thanh niên này gặp chuyện sao mà giống mình đến vậy? Lúc trước chính mình cũng như thế. Về sau chính mình nếm hết mọi khổ ải thế gian, đến cuối cùng, mới rốt cục có tu vi như vậy. Trong đó chính mình trải qua khổ sở, mệt mỏi, lại có ai hay, lại có ai hỏi han?
"Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng không phải thu ngươi làm đồ, ta có thể dạy ngươi tu luyện, chờ ngươi tu luyện thành tựu, ta với ngươi liền không còn quan hệ gì nữa."
"Ngươi có bằng lòng không?" Dương Hưu trầm giọng nói, rõ ràng, hắn cũng không muốn gánh nhân quả. Thu thanh niên trước mắt làm đồ đệ, có lẽ là vì chuyện trước kia của chính mình. Có lẽ là từ trên người thanh niên thấy được bóng dáng mình lúc trước.
"Cảm ơn tiên sư, cảm ơn sư phụ." Thanh niên lập tức quỳ xuống dập đầu dưới chân Dương Hưu, cuối cùng được Dương Hưu đỡ dậy.
Mà khóe miệng Diệp Lâm thì khẽ nhếch lên, khó mà nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận