Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2786: Con đường vô địch - chinh chiến Hư Không Chi Táng 18

Chương 2786: Con đường vô địch - chinh chiến Hư Không Chi Táng 18.
Thế nhưng hiện tại, người đi trên con đường vô địch, tu luyện pháp vô địch khí vận Diệp Lâm, đã đạt đến tu vi Chân Tiên, hơn nữa còn đang trong cơn giận dữ, ra tay tự nhiên không phải là thứ bọn họ có thể ngăn cản.
Trạng thái bây giờ mới là trạng thái vô địch thực sự của Diệp Lâm.
Ầm.
Điểm sáng màu vàng óng trong nháy mắt đã đến trước mặt hai người, nó nhỏ bé như vậy, thậm chí còn không bằng một cái móng tay.
Nhưng khi nhìn vào điểm sáng màu vàng này một khắc, trong lòng hai người đã điên cuồng báo động trước.
Trong chớp mắt, hai người chỉ cảm thấy mình đang tắm trong biển ánh sáng màu vàng.
"Sao có thể mạnh đến vậy?"
Nguyên thần của Thương Sinh truyền đến một trận đau nhức như kim châm, lập tức nhắm mắt lại rồi hôn mê.
Nhìn hai người thân thể giống như bao tải ngã xuống đất, Diệp Lâm tiện tay vẫy một cái, đem hai người đặt trước mặt Thái Thanh.
"Hài tử, hai người bọn chúng giao cho ngươi, nên xử lý thế nào, sư tổ đều theo ý của ngươi."
Nhìn Thái Thanh không ngừng rơi lệ, Diệp Lâm dịu giọng nói.
Cho dù đã trảm đi thiện niệm, nhưng trong lòng hắn không cho phép bản thân mất đi tình cảm chân chính. Trảm đi thiện niệm không phải mất đi cái niệm này, mà là đè nén nó lại thôi.
Dù sao thất tình lục dục chính là thứ thiên địa ban cho, mà với cảnh giới Chân Tiên, hắn còn chưa nắm giữ được uy năng đó.
"Ta muốn hai người các ngươi, đền mạng cho Tiểu Cửu."
Thái Thanh nhìn hai người trước mắt đang thoi thóp, lập tức cầm kiếm từng bước đi về phía họ.
"Ta... ta sai rồi, ta đều là bị Thương Sinh đầu độc, bản ý của ta không phải ra tay với ngươi, tùy tùng của ngươi chết chỉ là ngoài ý muốn, xin tha ta, van cầu ngươi tha cho ta."
Tù Điểu lúc đó uy phong đã không còn, hắn bây giờ dáng vẻ vô cùng thê thảm quỳ rạp dưới chân Thái Thanh đau khổ cầu xin.
Còn Thái Thanh thì mặt lạnh bước tới trước mặt hắn, khi Tù Điểu nhìn mình bằng ánh mắt cầu xin, nàng đã quả quyết chém xuống.
Cùng với máu tươi phun ra, một cái đầu lớn đã lăn lóc tại chỗ.
"Ha ha, được làm vua thua làm giặc, giết trẫm đi, trẫm có chơi có chịu."
Thương Sinh ngược lại không hề giống Tù Điểu giống như một con chó đau khổ cầu xin, hắn lại là vẻ mặt thản nhiên, sau một phen giãy dụa, hắn từ dưới đất bò dậy, khoanh chân ngồi tại chỗ.
Mặt không chút cảm xúc nhìn Thái Thanh, quanh thân còn có khí chất đế vương nhàn nhạt.
"Đế vương nên có kiểu chết của đế vương, mong ngươi cho trẫm một chút thể diện."
Thương Sinh nói xong rồi từ từ nhắm mắt lại.
Sau khi Thương Sinh nhắm mắt lại thì đợi đã lâu, nhưng không thấy kiếm của Thái Thanh chém xuống, hắn đầy vẻ nghi ngờ mở to mắt nhìn về phía Thái Thanh.
Còn Thái Thanh lại chỉ cười lạnh.
"Trấn Hồn Ngục, lên."
Thái Thanh lạnh lùng nói.
Nghe được bốn chữ này, Thương Sinh đang khoanh chân trên mặt đất bỗng trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin.
"Không, không thể nào, ngươi không thể làm vậy, Trấn Hồn Ngục là cấm kỵ chi pháp, ngươi không thể đối với ta như vậy."
Thương Sinh cuồng loạn gào thét, nhưng cũng không ngăn cản được hành động của Thái Thanh.
Chỉ thấy trong tay phải Thái Thanh tỏa ra từng vòng sáng, trên vòng sáng bao phủ một vầng sáng màu đỏ ngòm.
Vầng sáng chậm rãi tiến đến đỉnh đầu Thương Sinh.
"Không... Thái Thanh, ngươi chết không yên lành."
Thương Sinh muốn giãy giụa, nhưng thân thể hắn không cho phép, một kích của Diệp Lâm đã hoàn toàn đánh phế hắn, tu vi cũng tẫn tán, bây giờ hắn có, chỉ là thân thể Chân Tiên đáng thương.
Hơn nữa còn là thân thể Chân Tiên tàn tạ.
Vù...
Chỉ nghe một tiếng vù vù vang lên, Thương Sinh đột nhiên ôm đầu ngã xuống đất thống khổ hét lớn.
"A, giết ta đi, Thái Thanh, giết ta."
"Không... Không... giết ta, giết ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận