Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2152: Thần bí chi địa - Khương thái công câu cá

"Ngươi đã đến từ sớm?" Thấy Diệp Lâm tới, Đường Thanh Như nheo mắt nói, trong lòng đập thình thịch. Người này rốt cuộc muốn làm gì? Thử thách nàng sao?
"Không sai, ta đã đến từ sớm, ngươi thể hiện không tệ, xem như khen thưởng, ngươi theo đuổi ta, trước mặt ta, ai cũng trốn không thoát." Diệp Lâm cười nói, sở dĩ không ngăn cản Mộ Dung Hàn Hiên, cũng là bởi vì bạn tốt của Mộ Dung Hàn Hiên. Nhất tiễn song điêu dù sao cũng tốt hơn giết một người. Chiêu này a, gọi là câu cá.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Lâm, Đường Thanh Như nghiến răng, nàng đây là lần đầu tiên bị người mưu hại thảm hại như vậy. Không những bị người tính toán, mà còn bị người nhìn chằm chằm mọi lúc, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào, căn bản không dễ chịu. Nhưng nàng lại không thể làm gì, nếu có thể đánh thắng Diệp Lâm, nàng đã sớm giết Diệp Lâm rồi. Đáng tiếc…
Thấy vậy, nàng vội vàng đứng lên theo sau Diệp Lâm. Theo bảng chỉ dẫn, Diệp Lâm một đường phi nhanh, cuối cùng đến nơi cần đến, bất quá hắn không ngay lập tức tiến vào bên trong ngọn núi lớn nơi Mộ Dung Hàn Hiên đang ở. Dù hiện tại đi vào có khả năng một lần hành động bắt lấy Mộ Dung Hàn Hiên cùng cơ duyên của Mộ Dung Hàn Hiên, thế nhưng cơ duyên này so với bạn tốt của Mộ Dung Hàn Hiên thì không đáng nhắc tới.
Diệp Lâm tìm một khoảng đất trống vung tay lên, lập tức một cái nhà tranh đơn sơ xuất hiện trước mắt, mà phía sau hắn là một dòng sông lớn chảy xiết. Diệp Lâm ngồi xuống bên bờ sông, trong tay xuất hiện một cành cây, cứ vậy yên lặng đặt cành cây lên trên dòng sông.
"Ngươi đây đang làm gì?" Đường Thanh Như từ trong hư không từng bước đi tới, nàng đầy vẻ nghi hoặc nhìn động tác của Diệp Lâm.
"Câu cá." Diệp Lâm nhàn nhạt thốt ra hai chữ, lập tức lại nhắm chặt hai mắt không màng sự đời.
Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua, Diệp Lâm cứ vậy ngồi yên bất động. Còn Đường Thanh Như thì im lặng đến cực điểm, nhìn cành cây cong cong trong tay Diệp Lâm, nàng càng thêm không hiểu hành động của Diệp Lâm. Ngươi không đuổi theo giết Mộ Dung Hàn Hiên mà lại đến đây câu cá, ngươi nói câu cá liền câu cá sao, ngươi đến cả mồi câu cũng không có, thậm chí lưỡi câu cũng không có. Chuyện này chẳng phải quá không hợp thường sao?
Nhưng nàng vẫn rất thức thời không lên tiếng hỏi, chỉ tự mình xây một căn phòng nhỏ rồi ở bên trong. Dù sao nàng không gấp, Diệp Lâm không gấp, nàng lại càng không gấp, dù sao ngay cả giết Mộ Dung Hàn Hiên nàng cũng chẳng có lợi ích gì, ngược lại nàng muốn xem xem trong hồ lô Diệp Lâm rốt cuộc đang có ý gì.
Thời gian dần trôi, Diệp Lâm như một ông lão ngồi bất động một chỗ, thoáng cái đã nửa tháng trôi qua. Nửa tháng, một tháng…
Trong suốt nửa tháng trời trôi qua, Diệp Lâm từ đầu đến cuối không động đậy. Còn Đường Thanh Như luôn nhắm mắt điều tức thì bắt đầu ngồi không yên, không phải vì nàng định lực không đủ, cũng không phải vì nàng thiếu kiên nhẫn, mà là thời gian nàng và sư phụ ước định sắp tới. Nếu quá thời gian mà nàng không quay về, đến lúc đó chắc chắn không tránh khỏi nhận sự trách phạt của sư phụ. Không thể không nói, việc bái sư phụ ở phương thế giới này đối với nàng thật không có gì để nói, trong lòng nàng vẫn rất tôn kính sư phụ này của mình.
"Thời gian của ta sắp hết rồi..." Đường Thanh Như còn chưa nói hết câu, phía trên ngọn núi lớn phía xa đột nhiên sấm sét vang rền, lôi đình ngập trời lan tràn cả bầu trời, nhìn cực kỳ khủng bố. Bên trong lôi đình, có một bóng người chậm rãi đến gần.
Đúng lúc này, cành cây trong tay Diệp Lâm đột nhiên đứt gãy, còn hắn thì từ từ mở mắt, hai mắt nhìn về phía thương khung xa xôi. "Cá đã mắc câu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận