Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3585: Con đường vô địch - bí cảnh chuyến đi 2

Chương 3585: Con đường vô địch - bí cảnh chuyến đi 2 Thông đạo mộng ảo ban đầu biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một phương thiên địa rộng lớn. Thiên địa bao la vô bờ bến, Diệp Lâm mấy người đứng trên bầu trời nhỏ bé như kiến. Nhìn xuống, bên dưới xanh um tươi tốt, khắp nơi đều là thảm thực vật màu xanh, cây cối to lớn đứng vững trên đại địa, nhìn không thấy điểm cuối.
"Ai da, cái này cũng quá lớn."
Lý Tiêu Dao nhìn cây cối trước mắt, nhỏ giọng nói, lá cây của những cây này đều lớn hơn cả hắn.
"Ta cảm thấy chúng ta như đi tới một thế giới người khổng lồ vậy."
Diệp Lâm khẽ cười nói, thế giới này mọi thứ đều to lớn vô cùng, bọn họ cộng lại còn không lớn bằng vài lá cây này.
"Ta cảm nhận được trong thế giới này có rất nhiều khí tức sinh linh, đồng thời những khí tức này đều vô cùng cường đại, xem ra, bí cảnh này không có bất cứ quan hệ gì với Kỳ Huyễn đại lục."
Vương Thiên nheo mắt nói, vì sao hắn có thể nhanh chóng đoán ra như vậy? Đương nhiên là do trong không khí nơi đây đang chảy xuôi tiên khí. Trong không khí ở Kỳ Huyễn đại lục chảy xuôi một loại năng lượng thể kỳ quái, cấp bậc còn thấp hơn tiên khí.
Cho nên nơi này tuyệt đối không có quan hệ gì với Kỳ Huyễn đại lục.
"Ừm, đi xung quanh xem thử, xem thế giới này có gì khác biệt."
Diệp Lâm nhìn quanh sau đó nhàn nhã tản bộ trên bầu trời, tùy ý đi lại.
"Thế giới thần kỳ."
Khi Diệp Lâm muốn thả thần niệm ra để tìm hiểu thế giới này một chút thì liền cảm thấy có một luồng sức mạnh cường đại đang cản trở thần niệm của mình.
Đến cả thần niệm cũng không thả ra được? Quả nhiên là một thế giới thần kỳ.
"Thật thần kỳ a."
Bên kia, Thượng Quan Uyển Ngọc đứng trên một chiếc lá nhún nhảy, hai mắt tràn đầy ngạc nhiên, còn Bao Tiểu Thâu thì chắp tay đứng trước mặt nàng.
So với nàng thì Bao Tiểu Thâu hiển nhiên đã trưởng thành hơn rất nhiều.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, về sau ngươi sẽ gặp những cảnh tượng còn lớn hơn, so với những cảnh đó thì cái này không đáng gì."
"Phải nhớ, tâm phải lớn, biết không? Nếu không ta sợ sau này ngươi nhìn thấy những cảnh tượng hoành tráng thì sẽ bị dọa ngất đó."
Bao Tiểu Thâu chắp tay đứng trước Thượng Quan Uyển Ngọc, chỉ để lại cho Thượng Quan Uyển Ngọc một bóng lưng, ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, để lại cho Thượng Quan Uyển Ngọc một dáng vẻ cao thâm khó lường.
"Thì ra là vậy sao? Ngươi có thể nói cho ta biết một chút những gì ngươi đã trải qua không?"
Nghe thấy vậy khóe miệng Bao Tiểu Thâu dần dần cong lên, ngày trước chính mình cũng từng kinh ngạc, bây giờ nhóm người mới tới, mình cuối cùng có thể trổ tài một chút.
"Ta kể cho ngươi nghe, chúng ta..."
"Mau tới đây, ta phát hiện một món đồ chơi hay."
Bao Tiểu Thâu vừa định bắt đầu giải thích thì nghe thấy giọng nói có phần hưng phấn của Lý Tiêu Dao, mặt Bao Tiểu Thâu nhất thời tối sầm, sau đó tức giận quay người lại.
"Để lần sau ta nói cho ngươi."
Bên kia, Diệp Lâm ba người đang ngồi xổm trên một chiếc lá, nhìn xuống con mãng xà ở dưới.
Chỉ thấy con mãng xà này nhìn sơ qua đã dài đến trăm vạn trượng, không thấy điểm cuối, toàn thân trải đầy vảy đen rậm rạp, một đôi mắt lóe lên ánh sáng khát máu, miệng phun ra nuốt vào chiếc lưỡi màu đỏ máu tanh.
"Đây là mãng xà sao? Mãng xà dài đến trăm vạn trượng? Cái thứ này sắp hóa thành giao rồi sao?"
Vương Thiên khó tin nhìn thứ phía dưới không thấy điểm cuối kia, nhổ nước bọt nói.
Mãng xà dài đến trăm vạn trượng là khái niệm gì? Bọn họ có thể nhìn thấy thân, nhưng căn bản không thấy được đuôi.
Vả lại, nếu nhìn như vậy, thân thể bọn họ còn không dài bằng răng độc của con mãng xà kia.
"Ta cảm nhận được trong người nó ẩn chứa sức mạnh cực kỳ mênh mông, g·iết nó xem thử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận