Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 289: Tẩy Thiên trì

Chương 289: Tẩy Thiên Trì Thấy Diệp Lâm cứ mãi trầm ngâm, Minh Dị tiếp tục lên tiếng nói.
Dù sao lúc trước định ra thời gian, hắn vốn không tin yêu tộc có thể ngốc nghếch cùng bọn họ Tu La tộc liều mạng, có thể tìm ngoại viện, chắc chắn sẽ không tính dư lực.
Đương nhiên, bọn họ Tu La tộc cũng làm như vậy.
Dù sao yêu tộc tuy thế lực cường đại, nhưng vẫn luôn có mối thù sống còn với Nhân tộc.
Cho nên, Nhân tộc chính là ngoại viện mạnh nhất của bọn họ, Tu La tộc.
"Được, ta đồng ý với ngươi, chỉ nửa canh giờ thôi, sau nửa canh giờ, giao ước của hai ta sẽ mất hiệu lực."
"Tốt, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi, nên không cần ngươi phát thiên đạo lời thề làm gì, cái đồ chơi này, ta nghiên cứu nửa ngày cũng không tìm ra manh mối gì, cho ngươi đấy."
Thấy Diệp Lâm đồng ý, Minh Dị vui mừng, rồi tùy tiện ném viên dạ minh châu trong tay cho Diệp Lâm.
"À phải rồi, ngươi nói Vương Mẫu là đại năng của Nhân tộc chúng ta?"
"Đương nhiên, Thượng Cổ Thiên Cung có mười vị Đại Thừa kỳ Bán Tiên, mà Vương Mẫu Nhân tộc của các ngươi là một trong số đó."
"Biết vì sao nơi này được bảo tồn hoàn hảo như vậy không? Cũng là vì Đại Thừa kỳ Bán Tiên vẫn lạc, nhất định phải giữ thể diện."
"Đi thôi, một tháng sau gặp."
Minh Dị thuận miệng giải thích xong, liền rời khỏi Vương Mẫu Thần Điện, không biết đi đâu.
Bây giờ hắn đang rất bận đây.
Còn trước mắt Diệp Lâm, thì lặng lẽ hiện lên một bảng thông tin.
Tên: Minh Dị Tu vi: Nguyên Anh đỉnh phong Mệnh cách: Tím Mệnh lý: 【 Sát Đạo đỉnh cao nhất 】 Vận mệnh: Dừng bước ở Độ Kiếp đỉnh phong, đến lúc độ thiên kiếp thì do sát nghiệp quá nặng, bị thiên đạo giáng Tử Tiêu Thần Lôi đánh chết, một đời thiên kiêu, cứ vậy mà vẫn lạc.
Gần đây cơ duyên 1: Một canh giờ sau, tại một tòa Huyền Thiên Thần Điện, tìm được một thanh trường thương Địa giai hạ phẩm.
Gần đây cơ duyên 2: Ba ngày sau, ở một nơi tên là Tẩy Thiên Trì, phát hiện một loại chất lỏng màu trắng, dùng chất lỏng này ngâm mình thì nhục thân cường độ sẽ đột phá hai tiểu cảnh giới, được tăng cường rất lớn.
【 Sát Đạo đỉnh cao nhất 】: Ngươi trời sinh đã có thiên phú sát đạo, ở trên con đường sát đạo này, ngươi có sự lý giải vượt xa người thường, ngươi sinh ra là để giết chóc, giết chóc càng nhiều, tu vi càng tăng nhanh.
Sau khi xem xong bảng của Minh Dị, Diệp Lâm sờ cằm, cơ duyên thứ nhất đã không còn cơ hội, nhưng cơ duyên thứ hai, hắn nhất định phải có.
Bảo vật có thể giúp nhục thân đột phá hai tiểu cảnh giới, phải trân quý đến mức nào chứ?
Nhục thân cảnh giới hiện tại của hắn chỉ mới ở Nguyên Anh sơ kỳ, nếu dùng bảo vật thần bí kia rèn luyện thì chắc chắn nhục thân cảnh giới có thể đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Một khi nhục thân cảnh giới đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, chờ gặp lại Bạch Kim, tuy không đánh lại, cũng không đến nỗi chật vật như vậy.
Dù sao thực lực của Bạch Kim không thể xem thường, hắn suy đoán, hoặc là bản thân mình cũng phải là Nguyên Anh đỉnh phong, hoặc là mình phải lĩnh ngộ kiếm Đạo quy tắc.
Có như vậy thì hắn mới có thể áp chế được Bạch Kim.
Thật là nội tình của các thiên kiêu các tộc đều quá thâm hậu, hắn chỉ có thể ở phía sau một mực đuổi theo.
Quỷ biết Bạch Kim rốt cuộc đã ở Nguyên Anh kỳ bao lâu.
Nhìn việc từ thập đại danh sách lắng đọng mấy chục năm thì Bạch Kim có lẽ đã phải ở đấy mấy chục năm rồi.
Hắn từ khi bắt đầu tu luyện đến giờ, còn chưa đến mười năm, hắn còn chưa sinh ra thì người ta đã là Nguyên Anh đỉnh phong.
Tính ra vậy, tốc độ tu luyện và chiến lực của hắn đã có chút kinh thế hãi tục.
Trong vòng mười năm ngắn ngủi, mà đã có thể đi so tài với những sinh linh ở Nguyên Anh kỳ mấy chục năm.
Thật sự quá bất thường.
Nghĩ xong tất cả, Diệp Lâm hướng về phía Vương Mẫu cúi bái ba bái, rồi cẩn thận từng chút rời khỏi Vương Mẫu Thần Điện.
Dùng nửa canh giờ chữa trị lại cánh cửa lớn tan tành ở xung quanh, cuối cùng dùng toàn lực của mình bố trí phong ấn, phong ấn toàn bộ Vương Mẫu Thần Điện.
"Tuy thực lực ta không mạnh, nhưng phong ấn này, không có năm người cùng cảnh giới thì đừng mơ mà mở được, ta chỉ có thể làm những điều này thôi."
Diệp Lâm hướng về Vương Mẫu Thần Điện khom người cúi đầu, nhẹ nói.
Lời này vừa dứt, không biết là nhìn nhầm hay thế nào, từ trong Vương Mẫu Thần Điện, có một đạo quang mang bay ra dung nhập vào mi tâm của Diệp Lâm.
Diệp Lâm sờ mi tâm hoàn chỉnh như lúc ban đầu, không khỏi có chút kỳ lạ.
"Chắc là nhìn lầm thôi nhỉ."
"Tẩy Thiên Trì, ta xem trên bản đồ rồi, chắc là ở phía trước kia."
May mà vị trí của Tẩy Thiên Trì hắn từng thấy trên bản đồ Thái Sơ cho, nên việc tìm kiếm cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Một phần mười khu vực của di tích Thiên Cung đã bị vô số người đến thăm dò trong lịch sử tìm tòi hết rồi, còn lại chín phần mười, là chiến trường chính.
Toàn bộ di tích Thiên Cung rất lớn, nơi bọn họ khám phá chỉ là hậu phương, là nơi các chính thần Thiên Cung ở lại, nên không có nhiều nguy hiểm.
Mà khu vực còn lại chưa khám phá, là chiến trường chính thực sự, cạm bẫy nhiều vô số kể, hơn nữa còn có các loại lực lượng pháp tắc tàn lưu lại từ đại chiến thời Thượng Cổ.
Đại năng tu vi chân quân Hợp Đạo kỳ trở lên đánh ra công kích, có thể bảo tồn trong hư không hàng ngàn vạn năm.
Dù đã trải qua hàng ngàn vạn năm, những lực lượng pháp tắc ẩn chứa bên trong vẫn không hề biến mất.
Nếu bất cẩn chạm phải thứ kia, thì có thể tuyên cáo tử vong.
Lực lượng pháp tắc, ở trên lĩnh vực quy tắc, chỉ có Đại Thừa kỳ Bán Tiên mới có tư cách đụng vào, loại lực lượng kia, đã không còn là lực lượng đơn thuần, chạm vào sẽ phải chết.
Trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Lâm đã đến được nơi gọi là Tẩy Thiên Trì.
Trước mắt, là một cầu thang đi lên trên, mà chiếc cầu thang dài thăm thẳm không thấy bến bờ, giờ đã gãy thành từng đoạn, những bậc thang bị gãy tùy ý trôi nổi xung quanh.
Còn ở nơi cao nhất, có một điểm đen không lớn không nhỏ.
Diệp Lâm nhẹ nhấc chân, hướng về điểm đen ở trên cùng kia bay đi.
Khoảng cách càng lúc càng gần, điểm đen ban đầu cũng lớn dần, đến khi đến trước điểm đen, Diệp Lâm đã kinh ngạc.
Nơi này đâu có phải là điểm đen gì, rõ ràng đây chính là một hòn đảo đang lơ lửng trên không trung.
"Quả nhiên, tầm mắt của mình vẫn còn thấp."
Diệp Lâm chậm rãi tiến đến trên đảo, hai chân dẫm lên hòn đảo.
Toàn bộ hòn đảo, không có chút sinh cơ, mặt đất xung quanh nứt nẻ, những cái cây khô tùy ý nằm trên mặt đất, chỉ còn lại những thân cây héo tàn.
Có thể giữ lại đến bây giờ, trước đây ít nhất cũng phải là Linh dược Địa giai, nhưng bây giờ, đều đã vô dụng.
"Tẩy Thiên Trì, ở đâu đây?"
Diệp Lâm cất bước đi về phía trước, trên bản đồ vị trí của Tẩy Thiên Trì là ở đây, nhưng ai biết nơi này lại là một hòn đảo.
Nếu như trên bản đồ không có sai sót, vậy Tẩy Thiên Trì, có lẽ ở một nơi nào đó trên hòn đảo này.
"Nơi này có chút kỳ lạ."
Càng đi, Diệp Lâm càng phát hiện ra một nơi tràn đầy sinh cơ, đối lập rõ rệt với vẻ u ám đầy tử khí của cả hòn đảo.
"Có sự khác thường ắt sẽ có yêu ma."
Nắm vững nguyên tắc chân lý này, Diệp Lâm chậm rãi tiến đến.
Tuy bộ phận này của di tích Thiên Cung đã gần như bị vô số thiên kiêu thăm dò trong lịch sử đạp nát, nhưng vẫn nên cẩn thận.
Dù sao trong lịch sử có rất nhiều chuyện, rõ ràng biết chỗ đó không có nguy hiểm, nhưng vẫn thất bại.
Đến nơi cần đến, Diệp Lâm đã phát hiện ra một thác nước lớn.
Thác nước từ trên độ cao vạn mét chảy xuống, hung hăng va vào tảng đá ở bên dưới, may mắn tảng đá này không phải loại đá bình thường, nếu không sớm đã bị lực va đập lớn như vậy đánh nát rồi.
"Một thác nước bình thường như này, không thể tạo thành một cảnh tượng kỳ dị như vậy được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận