Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 4438: Con đường vô địch - Huyền Vũ bí cảnh 99

Chương 4438: Con đường vô địch - Huyền Vũ bí cảnh 99
Mà còn, hắn có một loại dự cảm, lời tiếp theo của Diệp Lâm hẳn là liên quan tới hắn, hơn nữa còn vô cùng quan trọng đối với hắn.
Hai mắt Diệp Lâm hiện lên một tia bất đắc dĩ, khẽ nói:
"Vậy sao? Thì ra là thế."
Nghe Diệp Lâm nói, hai mắt Trần Trường Sinh hiện lên một tia hiểu rõ, hắn cũng không phải là kẻ lỗ mãng, Diệp Lâm đã nói đến mức này, tự nhiên hắn cũng hiểu ra được một chút.
"Sự việc kia có liên quan đến ta sao?"
Trần Trường Sinh hỏi lại lần nữa.
"Ừm."
Diệp Lâm gật đầu.
Chuyện mình muốn nói vốn dĩ là có liên quan tới Trần Trường Sinh.
Nếu có thể, hắn thật sự muốn thay đổi vận mệnh của Trần Trường Sinh.
Dù sao đây chính là một vị Thái Ất Kim Tiên tương lai của nhân tộc mà.
Hắn là người của nhân tộc, tự nhiên cũng muốn nhân tộc càng ngày càng tốt.
"Tốt thôi, ngươi không nói thì ta cũng biết."
"Dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì, thế nhưng tất nhiên đã xảy ra, vậy có nghĩa là, ta không thể không đi, ngươi cũng không cần nói, để tránh rước họa vào thân."
Trần Trường Sinh gật đầu, giọng nói trầm xuống.
Giờ khắc này, Diệp Lâm như là kịp phản ứng.
Trần Trường Sinh là sau khi bước vào Thái Ất Kim Tiên đã bị phản phệ dẫn đến tử vong, khi đó, Trần Trường Sinh có lẽ đã biết vận mệnh của mình, vậy mà vẫn quyết tâm dứt khoát đột phá.
Trong đó chắc chắn đã có đại sự gì xảy ra.
Dù sao tu hành giả, thực lực càng mạnh thì càng mẫn cảm với cái chết của chính mình.
Giống như Diệp Lâm nếu trong vài tháng hoặc vài năm tới sẽ chết, vậy thì bây giờ Diệp Lâm sẽ có cảm giác báo trước.
Mà lúc đó Trần Trường Sinh đã đứng ở độ cao như vậy, làm sao có thể không biết vận mệnh của mình?
Làm sao có thể không thấy rõ?
Nếu biết mà vẫn muốn làm, đó chính là không thể không làm.
Giờ khắc này, Diệp Lâm đã nghĩ thông suốt.
Đại thế không thể thay đổi, nguyên lai là có ý này.
Tu hành giả đối với tương lai đã biết chút ít, thế nhưng biết thì biết, có làm hay không lại là chuyện khác.
Vận mệnh, thật là kỳ diệu.
Thực tế, vận mệnh đã sắp xếp xong xuôi tất cả, cho dù biết chuyện tương lai, cho dù biết Diệp Lâm sẽ chết, vậy mà vẫn muốn dứt khoát kiên quyết mà đi làm.
Giờ khắc này, Diệp Lâm lại minh bạch thêm vài chuyện, đối với lĩnh ngộ pháp tắc cũng càng thêm sâu sắc hơn một chút.
Pháp tắc, bao hàm mọi việc vạn vật, không phải Diệp Lâm tu luyện Hủy Diệt kiếm đạo pháp tắc thì chỉ có thể lĩnh ngộ mỗi Hủy Diệt kiếm đạo pháp tắc, hoàn toàn không phải vậy.
Tu hành pháp tắc giống như ăn cơm, Hủy Diệt kiếm đạo tựa như món chính, ngươi không thể cứ mãi ăn mỗi món chính được đúng không?
Đạo lý chính là như vậy.
"Hậu thế chơi vui không?"
Trần Trường Sinh chỉ cúi đầu suy tư một lát rồi không nghĩ nữa, mà lần thứ hai hướng Diệp Lâm nhẹ giọng hỏi.
"Hậu thế à, chơi thì vui, nhưng cũng không dễ chơi."
"Cách cục thế gian, mạnh được yếu thua."
Diệp Lâm cười nói, dù là thời Thái Cổ hay hậu thế hay bất cứ thời kỳ nào thì mạnh được yếu thua vẫn luôn là quy luật.
Dù ai cũng không thể phá vỡ nó.
"Đúng vậy, mạnh được yếu thua."
Trần Trường Sinh cảm khái một câu, sau đó cũng không hỏi gì thêm.
Tương lai, vẫn nên biết ít thì hơn, biết ít vẫn tốt hơn.
Cho dù hắn biết chuyện gì thì cũng không dám đi thay đổi, dù sao hắn không có thực lực kia, cũng không có bản lĩnh đó.
Không siêu thoát, vĩnh viễn không thoát khỏi vận mệnh của mình.
Cho dù biết ngày mai mình sẽ chết, nhưng cũng không thể có bất cứ sự phản kháng nào.
Phía trên, Nhân Hoàng khen thưởng vẫn còn tiếp tục.
Cho bảo vật, tài nguyên, địa vị.
Có thể nói là cái gì cũng có.
Lần này phong thưởng kéo dài một tháng, cuối cùng, ở đây dù thực lực cao thấp cũng đều nhận được một phần ban thưởng, chỉ có Diệp Lâm là hai tay trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận