Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3562: Con đường vô địch - Kỳ Huyễn đại lục 26

"Chào ngài, ta tên Tiểu Liên, là quản gia thiên phủ, hoan nghênh dự tiệc, yến hội bắt đầu sau ba ngày nữa, mời đi theo ta, ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho các vị." Lúc này, một thiếu nữ mặc váy dài đi đến trước mặt Thượng Quan Uyển Ngọc, ngữ khí cung kính nói. "Được." Thượng Quan Uyển Ngọc liếc nhìn Tiểu Liên rồi khẽ đáp. Một người hầu mà cũng có tư cách ở lại trong thiên phủ này, còn hai mẹ con nàng chỉ có thể ở dưới chân núi trong một căn nhà tranh. Nàng hiện tại vô cùng muốn chất vấn Trần Phàm, nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc, nàng muốn đợi đến khi yến hội bắt đầu, trước mặt mọi người trong thiên hạ chém giết Trần Trường Sinh. Nàng muốn chất vấn Trần Phàm trước mặt mọi người trong thiên hạ tại sao lúc trước lại đối xử với hai mẹ con nàng như vậy. Nàng muốn làm cho Trần Phàm mất hết mặt mũi trước thiên hạ. Cái danh hiệu đệ nhất thiên hạ, còn tàn ác hơn cả việc giết Trần Phàm, phải khiến Trần Phàm mất hết thể diện. Trần Phàm là đệ nhất thiên hạ, tất nhiên xem trọng mặt mũi, nàng muốn khiến Trần Phàm mất hết mặt mũi, để hắn không dám ngẩng mặt nhìn thiên hạ. Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó nàng đã kích động toàn thân run rẩy. Nàng muốn vì mẫu thân của nàng đòi lại danh tiếng. Dưới sự dẫn đường của Tiểu Liên, cả đoàn người đi đến trước một phủ đệ to lớn, tòa phủ đệ này vô cùng to lớn, mỹ lệ và lộng lẫy. "Phủ đệ này là nơi tốt nhất trong thiên phủ, chỉ sau phủ chủ, ba ngày tới các vị sẽ ở lại nơi này, ta sẽ luôn túc trực, nếu cần gì các vị cứ dặn dò." "Khu vực trong vòng ba dặm quanh nơi ở của phủ chủ là bất khả xâm phạm, các nơi khác đều có thể đi lại tự do." "Khách quý cứ nghỉ ngơi, ta lập tức chuẩn bị đồ ăn thức uống cho các vị." Tiểu Liên nói xong liền cúi người làm lễ sâu, sau đó xoay người rời đi. Diệp Lâm và mọi người xem như những người đầu tiên lên đến đỉnh núi, nên được đãi ngộ rất tốt, dù sao việc lên được đến đỉnh núi đã thể hiện thực lực của họ. Có thể tự mình đi đến nơi này, đã được xem là những người đứng đầu trong thiên hạ. Đợi đến khi Tiểu Liên rời đi, Thượng Quan Uyển Ngọc ngồi trong viện không nói một lời. Bao Tiểu Thâu thì không chờ đợi được, tùy tiện tìm một gian phòng rồi đi vào, hắn muốn tiếp tục hấp thu truyền thừa. Truyền thừa của Nhất phẩm Đạo Trận Sư mênh mông như biển, chỉ hấp thu thôi cũng đã tốn rất nhiều thời gian, chứ đừng nói đến việc lĩnh ngộ. Mà Vương Thiên cũng tìm một phòng khác đi vào, Cửu Châu đỉnh vẫn chưa luyện hóa, hắn cũng cần tiếp tục luyện hóa nó. "Ngươi lúc trước có thể cho ta xin mấy viên đan dược được không?" Lý Tiêu Dao lập tức đi theo sau Vương Thiên, hắn hiện giờ đã mê mẩn Ngộ Đạo đan trong tay Vương Thiên, chỉ cần vài viên đan dược đã giúp hắn đột phá lên đến Thái Ất Huyền Tiên trung kỳ. Nếu lại có thêm vài viên nữa, chẳng phải hắn sẽ một bước bước vào Thái Ất Huyền Tiên đỉnh phong? So với khổ tu thì 'cắn thuốc' vẫn là nhanh nhất. Đến khi mọi người rời đi hết, Diệp Lâm mới ngồi xuống cạnh Thượng Quan Uyển Ngọc. "Tiền bối, ta không hiểu, ta chỉ là một người bình thường, trong mắt ngươi so với kiến còn không bằng, vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?" "Tuy rằng Uyển Ngọc nhan sắc không tệ, nhưng đối với tiền bối thì chút nhan sắc này chẳng là gì?" Lúc này Thượng Quan Uyển Ngọc mới nghiêm mặt nhìn Diệp Lâm, khẽ hỏi. Nàng không rõ ràng, nàng chỉ là một kẻ bị vứt bỏ đáng thương, so về thực lực không bằng tiền bối trước mắt, ngoại trừ chút thông minh cùng nhan sắc ra, nàng không hiểu mình còn có gì hấp dẫn vị tiền bối này. Khiến tiền bối này không tiếc bỏ ra một cái giá lớn để tới đây, chỉ vì để nâng đỡ nàng. Nàng thật sự không hiểu, quá mức không hiểu. "Sự hiểu biết của ta về ngươi còn sâu sắc hơn cả sự hiểu biết của ngươi về chính bản thân mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận