Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2197: Thần bí chi địa - đại nghĩa Diệp Lâm

"Đạo hữu thật là người trọng đại nghĩa."
Nữ tử váy đỏ và nữ tử váy trắng cúi đầu trước Diệp Lâm, tu sĩ có lòng nghĩa hiệp như vậy bây giờ thật không thấy nhiều.
"Bốn tiểu gia hỏa, tán gẫu đủ chưa? Quên mình đang ở đâu rồi sao? Quên mình đến đây làm gì rồi sao?"
Hành vi của bốn người khiến cự ma ở đằng xa tức giận không ít, nói đến vây quét ta đâu? Sao đến cuối cùng bốn người các ngươi lại trò chuyện thế?
Cũng tốt, trong khoảng thời gian này, hắn đã khôi phục đến đỉnh phong thời kỳ.
"Ta không tin ngươi có thể khôi phục mãi được."
Nữ tử váy đỏ giơ trường kiếm trong tay lên, cả người trực tiếp xông tới, sau lưng có một đầu Hỏa Phượng hư ảnh hiện rõ, chiếu sáng nửa bầu trời.
Còn nữ tử váy trắng thì quanh thân tỏa ra đao khí kinh khủng, hai cây trường đao trong tay múa hổ hổ sinh phong, Diệp Lâm thì cầm Thị Huyết Ma kiếm trong tay lựa chọn đối đầu trực diện với cự ma.
Bên kia, Dương Hưu hơi đau đầu xoa xoa đầu, hắn mở túi vải buồm của mình, tựa hồ đang tìm thứ gì đó.
"Chết đi."
Quanh thân cự ma có hai Ma Long do ma khí tạo thành quấn quanh, hàm răng to lớn khiến người kinh hãi.
Nữ tử váy trắng thì tùy tiện dùng từng đao từng đao hóa giải công kích của Ma Long, nữ tử váy đỏ thì chủ công đầu cự ma.
Diệp Lâm chủ yếu tấn công vào hạ bàn, ba người phân công rõ ràng, nhất thời đánh cho cự ma vô cùng chật vật.
Bởi vì thân thể hắn quá to lớn, cao đến ba bốn ngọn núi, nhất thời không thể nào chú ý tới hết.
Thật không biết tám vị tu sĩ Thiên Tiên đỉnh phong trước đây đã bị chém gϊếŧ như thế nào.
"Kiếm một, một kiếm phá Thương Khung, chém."
Kiếm khí trong tay Diệp Lâm hội tụ, Thị Huyết Ma kiếm trong tay phát ra huyết quang, đồng tử của hắn cũng biến thành màu đỏ m á u.
Sau một khắc, một đạo kiếm quang màu huyết hồng hướng thẳng vào hai cẳng chân tráng kiện của cự ma mà chém tới.
Nhưng cự ma chỉ giơ chân đá về phía trước, kiếm quang huyết hồng kinh khủng trong nháy mắt vỡ vụn, thân thể Diệp Lâm thì bị một chân đá bay đi.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều do Diệp Lâm giả vờ, nếu không làm bộ thì làm sao thu hoạch được sự tin tưởng của ba người này?
Nếu nghiêm túc, con ma này thật không đáng để hắn gọt mấy kiếm.
Thân thể Diệp Lâm hung hăng đập vào ngọn núi lớn cách đó vạn mét, trực tiếp xuyên thủng đại sơn.
Nữ tử váy đỏ và nữ tử váy trắng cắn răng, công kích càng thêm sắc bén.
"Thiên Ma vực."
Đột nhiên, cự ma giận dữ gầm lên một tiếng, quanh thân bùng nổ ma khí khiến người kinh hãi, không đợi hai nàng phản ứng, ma khí bao la vô cùng trực tiếp bao lấy hai nàng.
Kể cả Dương Hưu ở đằng xa cũng bị bao phủ bên trong.
Nhất thời, hành động của hai nàng đều chậm lại dần, mỗi lần công kích đều bị suy yếu năm thành.
"Cái gì?"
Nội tâm nữ tử váy đỏ kinh hãi, thực lực của mình không những bị áp chế, mà tinh khí của mình còn liên tục bị hấp thụ.
Cứ tiếp tục như vậy, nàng muốn bị hút c h ế t tươi sống.
"Các ngươi cho rằng ta nói khoác à? Việc ta chém gϊếŧ tám tu sĩ Thiên Tiên đỉnh phong không phải là nói khoác."
Cự ma cười ha hả một tiếng.
Hai nàng thì sắc mặt khó coi, trúng kế rồi, cự ma này lúc trước hoàn toàn không hề xuất toàn lực, mà là tạo một loại ảo giác rằng chúng có thể chống cự được, sau đó từng chút từng chút dụ chúng vào bẫy.
Bây giờ, chúng đã vào bẫy, chúng phát hiện việc rời khỏi nơi này cũng là một hy vọng xa vời.
Dương Hưu ở đằng xa cũng có vẻ mặt khó coi, hắn lấy ra một thanh trường kiếm từ túi vải buồm.
"Xem ra không chuyên tâm một chút là không được, vậy dùng năm thành thực lực đi, năm thành thực lực cũng đủ rồi."
Dương Hưu thầm nghĩ, rồi xách theo trường kiếm đi về phía hai nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận