Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3561: Con đường vô địch - Kỳ Huyễn đại lục 25

"Để ta xem thử cái thứ đồ chơi này rốt cuộc là cái gì." Bao Tiểu Thâu nhìn mặt dây chuyền trong tay, vừa đi vừa nghiên cứu. Khi tiên lực chậm rãi dò vào bên trong, một dòng lũ ký ức tràn vào đầu hắn.
Trong khoảnh khắc, Bao Tiểu Thâu đứng đờ người tại chỗ, thần sắc ngây dại, nguyên thần nhanh chóng tiêu hóa cỗ ký ức khổng lồ này.
"Tê, cái này... Cái này... cơ duyên lớn thật." Bao Tiểu Thâu kịp phản ứng, sắc mặt kinh hãi vô cùng. Vốn là Tam phẩm Đạo Trận Sư, hắn làm sao không biết đây là cái gì, đây chính là truyền thừa của Nhất phẩm Đạo Trận Sư.
Kinh nghiệm, trận pháp, chi tiết, còn có đủ loại bí quyết bày trận đã thất truyền từ lâu... Nếu hấp thụ toàn bộ những ký ức này, không nghi ngờ gì hắn sẽ tiến thẳng lên Nhị phẩm Đạo Trận Sư.
"Cái này..." Lúc này, Bao Tiểu Thâu ánh mắt phức tạp liếc nhìn Thượng Quan Uyển Ngọc ở đằng xa. Nhận của người ta đại ân tình, đây là một phần nhân quả lớn.
Nếu Thượng Quan Uyển Ngọc đã chết thì còn đỡ, nhưng hiện tại thì hiển nhiên không thể giết. Cái phần nhân quả lớn này cần mình từng chút trả lại.
Đây cũng là lý do có chuyện giết người đoạt bảo. Trong thiên hạ tối tăm tự có nhân quả, một vật phẩm, một lời nói đều có thể vướng nhân quả. Muốn dứt nhân quả rất dễ, thiếu ai nhân quả thì giết người đó là được. Nhưng bây giờ Thượng Quan Uyển Ngọc rõ ràng không thể giết, nên tiếp theo phải từ từ mà trả.
Rồi mấy người đi đi thì đến một sơn môn to lớn. Sơn môn này đường hoàng mỹ lệ, cung điện phía sau nối liền không dứt, giống hệt tiên cung trên trời.
Vàng son lộng lẫy giấu vẻ cổ xưa, cung điện nguy nga chiếu rọi ánh mặt trời. Rồng cuộn hổ ngồi thể hiện thần uy, tiên nhạc bồng bềnh vờn quanh xà nhà.
Phía trên viết chữ "Thiên Chi Phủ". Hai bên sơn môn viết hai câu đối lớn, phía trên sơn môn là một tấm biển lớn rồng bay phượng múa bốn chữ "Thiên Chi Phủ".
"Thì ra, chúng ta chỉ là đám tiện chủng ở nhân gian, còn các ngươi một mực ở trên cao trong Thiên Cung." Thượng Quan Uyển Ngọc lúc này lòng càng đau đớn, cả đời mẫu thân đi theo Trần Phàm mà cũng không nhìn thấy cái gọi là Thiên Cung, Thiên phủ này.
Đây là lần đầu nàng nhìn thấy cái gọi là Thiên Cung này.
Thượng Quan Uyển Ngọc cứ thế run rẩy bước tới sơn môn, Diệp Lâm bốn người đi theo sau lưng.
"Người này không có gì xuất chúng cả, đáng giá ngươi phải kéo vào như vậy sao?" Sau lưng, Lý Tiêu Dao khoanh tay đi tới bên cạnh Diệp Lâm nghi ngờ hỏi.
Vương Thiên hắn biết, có thể luyện chế đan dược, là nhân tài. Bao Tiểu Thâu có thể bày trận pháp, cũng là nhân tài.
Tuy hai người này tính tình không ra gì, nhưng Lý Tiêu Dao từ đáy lòng thừa nhận họ là nhân tài, dù sao hắn biết bản thân mình không làm được như vậy.
Còn Thượng Quan Uyển Ngọc này, hắn từ đầu tới cuối đều không thấy có gì đặc biệt, cũng không biểu hiện ra tài năng gì. Người như Thượng Quan Uyển Ngọc, một mình hắn đánh một trăm cái cũng được.
Hắn không hiểu tại sao Diệp Lâm lại muốn lôi kéo Thượng Quan Uyển Ngọc như vậy.
"Ngươi không hiểu rồi. Việc ta làm có lý do của ta. Hiện tại ngươi có thể chưa thấy được, nhưng tương lai ngươi sẽ nhận ra thôi."
"Năng lực của nàng không thể hiện ở đây." Diệp Lâm cười bí ẩn nói với Lý Tiêu Dao. Lý Tiêu Dao thì vẫn gãi đầu đầy vẻ nghi hoặc.
Sau đó hắn không hỏi nữa. Không nói thì thôi, còn làm ra vẻ thần bí, chẳng phải là đang ức hiếp não của ta không dùng được sao? Lý Tiêu Dao thầm lẩm bẩm trong lòng.
Hắn cho rằng Diệp Lâm không muốn nói cho hắn biết thôi, không nói thì không nói, cần gì phải nói mấy câu khó hiểu như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận