Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2889: Con đường vô địch - toàn bộ mang đi

Sau một khắc, Diệp Lâm chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng đen hiện lên, người áo đen lúc nãy đã biến mất khỏi vị trí cũ.
"Ồ? Tốc độ này cũng nhanh đấy chứ?"
Diệp Lâm đứng im tại chỗ, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười khinh thường.
Bỗng nhiên, Diệp Lâm động, hắn đột ngột vươn tay về phía khoảng không sau lưng, không gian xung quanh cánh tay hắn tựa như tấm gương vỡ vụn.
Khi bàn tay Diệp Lâm dùng lực một chút, người áo đen vừa nãy biến mất kia bị Diệp Lâm từ trong không gian vỡ vụn một chưởng lôi ra.
Sau đó, Diệp Lâm bất thình lình giáng một quyền xuống đất, thân thể người áo đen bị Diệp Lâm hung hăng đập xuống mặt đất như bao cát.
Trong khoảnh khắc, bụi đất mù mịt, đá vụn bay tứ tung, một cái hố lớn xuất hiện dưới chân Diệp Lâm.
"Không có thực lực, còn bày đặt làm gì?"
Diệp Lâm lạnh lùng nhìn người áo đen trong tay, chậm rãi giơ tay lên, xoè bàn tay thành nắm đấm đột nhiên vung ra, đầu người áo đen lập tức vỡ tan như dưa hấu, đỏ trắng bắn đầy đất.
"Nát."
Diệp Lâm lạnh giọng nói, không gian bốn phía rung động nhẹ, nguyên thần của người áo đen còn chưa kịp bỏ chạy đã bị chấn thành tro bụi.
Tu sĩ Chân Tiên một khi kết thành tử thù thì phải nghiền xương thành tro, nếu không sẽ có hậu hoạ vô tận. Chỉ giết nhục thân của hắn thì chưa đủ, bởi vì còn có nguyên thần.
Dù không có nhục thân thì Chân Tiên vẫn là Chân Tiên, không có gì thay đổi.
Lúc Diệp Lâm làm xong mọi chuyện thì cảm thấy một đạo kiếm khí mạnh mẽ bao trùm cả đảo nhỏ. Quay đầu nhìn, Cô Độc Phong tay cầm kiếm gỗ đứng giữa không trung, áo quần bay phấp phới.
"Hư Không kiếm thuật, độn hư không, chém."
Cô Độc Phong khẽ nói, theo nhát vung nhẹ kiếm gỗ, những người áo đen còn lại đều hoảng sợ che cổ, ngay sau đó ánh mắt tràn đầy không cam tâm ngã xuống.
Chỉ một kiếm mà tiêu diệt toàn bộ đám người áo đen.
"Thật sự là yếu quá sức."
Làm xong tất cả, Cô Độc Phong vẻ mặt càng thêm khinh thường, yếu đến nỗi không thể khiến hắn có chút hứng thú.
"Một cái gọi là tà giáo, phía sau chắc chắn có tổ chức, ta đang rảnh, đi xem thử."
Nhìn đám t·hi t·hể này, trong lòng Diệp Lâm bỗng dưng nổi lên chút hứng thú.
"Cũng được."
Nghe Diệp Lâm nói vậy, Cô Độc Phong không có ý kiến gì, đi tìm hiểu cái gọi là tà giáo này cũng không tệ.
Bên kia, gã nam tử trung niên vẫn không hề hay biết nguy hiểm đang thảnh thơi ngồi trên vương tọa chờ tin tức tốt, cứ chìm trong giấc mộng đẹp.
"Lần này điều động cơ bản toàn bộ tu sĩ Chân Tiên, bắt hai đứa trẻ miệng còn hôi sữa chắc không thành vấn đề."
"Cái cảm giác cao cao tại thượng nắm Chân Tiên trong tay để thưởng thức quả thật rất dễ chịu."
Vương Vũ nhìn bàn tay mình, giọng điệu đầy hưởng thụ nói.
"Nhân lúc này, mình phải tranh thủ đi hưởng thụ chút."
Nói rồi, Vương Vũ đứng dậy rời khỏi vương tọa, hắn nhìn chiếc tượng mèo đen trên vương tọa rồi nắm lấy nó, khi bàn tay hắn dùng một chút sức thì tượng mèo xoay sang một hướng khác.
Ngay sau đó, dưới chân mặt đất rung chuyển, vương tọa chậm rãi di chuyển. Khi vương tọa dời sang một bên thì vị trí cũ của nó để lộ ra một cái động tối đen.
Vương Vũ nhếch mép cười tà rồi bước vào trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận