Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2628: Con đường vô địch - cho nào có cướp hương?

Chương 2628: Con đường vô địch - có chỗ nào lại cướp hương như thế?
Những thiên kiêu đỉnh cấp này, đánh bại thì dễ, nhưng muốn giết chết, lại không hề dễ dàng như vậy. Ngươi muốn đuổi một con chó chạy thì rất dễ, nhưng muốn giết chết nó, vậy thì nhất định phải dùng toàn lực, hơn nữa còn phải đảm bảo nó không thể chạy thoát, độ khó của việc này sẽ lớn hơn nhiều.
"Yên tâm đi, chúng ta đã chuẩn bị xong địa điểm rồi, ở nơi đó, dù thua cũng tuyệt đối không thể trốn thoát, chỉ có thể chờ chết."
"Bất quá điều kiện tiên quyết là ngươi phải có thực lực sánh ngang bát dương, nếu không thì đừng có làm, không giết chết được đối phương mà còn bị phản sát, thì chuyện đó chẳng liên quan gì đến chúng ta, chết thì cũng là chết vô ích."
"Nhưng lần này ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, chắc là không cần lo lắng đến chuyện thua hay không nữa rồi."
Nghe Thủy Linh Lung nói vậy, Diệp Lâm kinh ngạc nhìn nàng một cái, Thủy Linh Lung này có vẻ tự tin thật đấy. Ngữ khí và thần sắc đều lộ ra vẻ tự tin tuyệt đối.
"Vậy ta có thể nhận được lợi ích gì?" Diệp Lâm không vội đáp ứng, mà thản nhiên hỏi.
Nghe vậy, Thủy Linh Lung trừng mắt nhìn Diệp Lâm với vẻ không thể tin được.
"Lợi ích? Chỉ vì để ngươi sau ba ngày mới hành động thôi, còn lại mọi chuyện chúng ta không quản, mà ngươi cũng đòi lợi ích sao?" Thủy Linh Lung kinh ngạc nói.
Nàng chỉ yêu cầu Diệp Lâm sau ba ngày mới hành động, chỉ vậy thôi, cùng lắm thì chuyển sang địa điểm khác, một yêu cầu đơn giản như vậy, còn không biết xấu hổ mà đòi lợi ích ư?
"Ôi, không phải là ta muốn đâu, thực sự là thằng em ta nó ngứa ngáy chân tay, không chờ được muốn đi chơi rồi, ta kẹp ở giữa cũng rất khó xử."
"Ngươi xem." Diệp Lâm vỗ vỗ vai Độc Tôn bên cạnh rồi than thở.
Bộ dáng này khiến Thủy Linh Lung nghiến răng nghiến lợi, được được được, cái này khác gì trắng trợn cướp đoạt chứ?
"Đây có mười vạn trung phẩm tiên thạch, được chưa?" Thủy Linh Lung trừng Diệp Lâm một cái rồi hướng xuống cái bàn trước mắt đập mạnh, lập tức đứng dậy rời đi.
"Sau ba ngày, lấy pháo hoa làm tín hiệu." Ngoài cửa, tiếng nghiến răng nghiến lợi của Thủy Linh Lung vang lên.
Diệp Lâm quay đầu nhìn, trên mặt bàn chỗ Thủy Linh Lung vừa mới đập tay xuống bỗng xuất hiện một chiếc nhẫn không gian. Diệp Lâm vươn tay nhặt lấy, mặc dù hiện tại đan điền trong cơ thể hắn đã tự hình thành một tinh không không ngừng sản sinh tiên lực, tiên lực lấy mãi không hết dùng mãi không cạn. Nhưng khi đi ra ngoài, không có tiền thì không được. Mười vạn trung phẩm tiên thạch cũng không phải là một con số nhỏ, điều quan trọng hơn là trên người mình hiện giờ không có một chút tiên thạch nào.
"Ta một nửa." Lúc này, Độc Tôn chìa tay ra về phía Diệp Lâm nói.
Một hành động như vậy của Độc Tôn khiến Diệp Lâm không kịp chuẩn bị, ngay lập tức Diệp Lâm bật cười đưa cho Độc Tôn một nửa.
"Cái... cái kia, nếu công tử thiếu tiên thạch thì ta có thể cho tông môn ở phía sau điều đến một ít." Nhìn thấy hai người như vậy, Hư Vô thận trọng lên tiếng.
Tiên thạch hắn không thiếu, dù mười vạn trung phẩm tiên thạch không hề nhỏ, nhưng với gia sản mấy trăm vạn năm tích lũy của Thường Sơn, việc điều động chừng trăm vạn trung phẩm tiên thạch vẫn dễ dàng thôi.
"Không cần, chỗ nào lại có chuyện cướp hương chứ." Diệp Lâm không chút nghĩ ngợi từ chối Hư Vô.
Thủy Linh Lung nói cũng đúng, thay đổi thời gian hành động đối với hắn mà nói, thật sự không có ảnh hưởng gì. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta yêu cầu làm việc, nếu không đòi chút lợi lộc gì thì hắn cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Bất quá hắn không ngờ rằng, Thủy Linh Lung này lại có tiền như vậy, xuất ra ngay mười vạn trung phẩm tiên thạch.
Ba ngày sau đó, Diệp Lâm đều tôn trọng giao ước, luôn ở trong mật thất của tửu lâu mà không hề ra ngoài. Bên ngoài Thành Thánh Vương thì trông như vô cùng bình yên, không có chuyện gì xảy ra. Nhưng thực chất bên trong, sóng ngầm đang gào thét mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận