Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2518: Trăm năm thời gian

"Được rồi, pháp Chí Tôn của ta ngươi đều đã nắm giữ sơ bộ, duyên phận của ngươi và ta cũng chỉ đến đây thôi." Liễu Âm Thư ngồi xếp bằng giữa không trung nhìn Diệp Lâm ở dưới, còn Diệp Lâm thì sắc mặt ảm đạm gật đầu. Hắn đâu phải sinh vật vô tình, Liễu Âm Thư không tư lợi truyền cho hắn ba bộ cực phẩm Chí Tôn pháp, bây giờ lại sắp tan biến hoàn toàn trong thiên địa, nội tâm hắn không có chút cảm xúc dao động nào thì là giả dối. "Tiểu tử, nhớ kỹ, sau khi ra ngoài nhất định phải làm cho pháp Chí Tôn của ta phát dương quang đại, nhất là thiên Tâm kiếm pháp, lúc trước đám lão già kia còn nói ta nhất định sẽ thất bại." "Thế nhưng, bọn họ tính sai, bản tiểu thư thành công, tại giữa sinh tử đại khủng bố đốn ngộ, sáng tạo ra, cực phẩm Chí Tôn pháp thiên Tâm kiếm pháp." "Phối hợp thiên Tâm kiếm quyết, đủ để cho ngươi ở lĩnh vực kiếm đạo xưng tôn." "Đáng tiếc a đáng tiếc, một khắc cuối cùng tuy lĩnh ngộ thiên Tâm kiếm quyết, nhưng ta lại không có cơ hội thi triển, không được thấy nó dáng vẻ chân chính, đáng tiếc, ai..." Liễu Âm Thư lại như biến thành người khác, cứ như biến thành người lắm lời vậy, nàng tự nhủ, theo từng đạo âm thanh tràn đầy cô đơn vang lên, thân thể Liễu Âm Thư càng thêm ảm đạm. Đến cuối cùng, theo một tiếng thở dài rơi xuống, thân thể Liễu Âm Thư hoàn toàn tan biến trong thiên địa. Mà theo Liễu Âm Thư tan biến, cảnh tượng trước mắt Diệp Lâm cũng như gương vỡ vụn hóa thành từng mảnh tàn phiến, cuối cùng, mắt Diệp Lâm tối sầm lại. "Đây là... đi ra rồi sao?" Diệp Lâm hơi mở mắt, nhìn ánh sáng trước mắt và gian mộ thất quen thuộc, Diệp Lâm chậm rãi đứng dậy. Mộ thất bốn phía được thắp bằng những ngọn nến, từng ngọn nến tản ra chút ánh sáng, nhưng đợi những ánh nến này giao nhau thì lại chiếu sáng cả gian mộ thất. "Diệp Lâm, ngươi tỉnh rồi?" Lạc Dao đang buồn bực ngán ngẩm ở đằng xa, thấy Diệp Lâm tỉnh lại lập tức hưng phấn kêu to, sau đó ba chân bốn cẳng chạy tới bên cạnh Diệp Lâm. "Đây là trôi qua bao lâu rồi?" Diệp Lâm nhìn xung quanh khẽ nói, khi mình ngủ say thì bốn phía còn chưa có ngọn nến, mà bây giờ có ngọn nến này, hiển nhiên là Lạc Dao làm. "Ngươi hôn mê đến giờ, đã qua một trăm mười hai năm." Nghe vậy, Lạc Dao bóp những ngón tay bé nhỏ gằn từng chữ. "Một trăm mười hai năm?" Diệp Lâm kinh ngạc thốt lên, hắn ở trong không gian đó nghe Liễu Âm Thư truyền pháp, căn bản không cảm thấy thời gian trôi, mà bây giờ Lạc Dao nói với hắn, vậy mà đã qua hơn một trăm năm? Điều này sao không khiến hắn kinh sợ? "Đúng a, một trăm mười hai năm." Lạc Dao lại lần nữa xác nhận nói. "Ngươi cứ như vậy chờ ta một trăm mười hai năm?" Diệp Lâm hỏi lại, giờ phút này, hắn rung động vì Lạc Dao. Lạc Dao vậy mà đợi mình những một trăm mười hai năm? Đây chính là hơn một trăm năm, không phải hơn một trăm canh giờ, cũng không phải hơn một trăm ngày. "Đúng a, chờ ngươi một trăm mười hai năm á, ngươi không biết đâu, khoảng thời gian ngươi hôn mê kia, ta gọi sông lớn muốn giúp ngươi tỉnh lại, nhưng ai ngờ, sông lớn cũng không có cách nào." "Cuối cùng, ta chỉ có thể một mực chờ ngươi, nếu không phải ngươi còn có hơi thở, ta đều cho rằng ngươi đã vẫn lạc rồi." "Lạc Dao à, không muốn chính mình vất vả lắm mới quen được bằng hữu lại cứ như vậy mà vẫn lạc." Lạc Dao chẳng bận tâm mà đi lại bên cạnh Diệp Lâm, hai cánh tay nhỏ bé vung vẩy. Nhìn Lạc Dao trước mắt, lòng Diệp Lâm ấm áp. Chỉ vì hai chữ bằng hữu, cô bé trước mắt liền nguyện ý chờ mình tròn hơn một trăm năm. Đây chính là trọng lượng của hai chữ bằng hữu sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận