Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2014: Thần bí chi địa - đi đường

Chương 2014: Vùng đất thần bí - Lên đường
Diệp Lâm cau mày nói, hắn lo sợ nhất là cái gọi là Yên Lũng tông còn có quân truy kích, những thích khách kia cho dù chính mình gặp phải cũng phải phiền phức một phen. Nhỡ đến lúc phát rồ phái ra Thiên Tiên thì sao?
Hắn hiện tại đã hoàn toàn thích ứng với thế giới này, hiện tại với thực lực Địa Tiên hậu kỳ của mình chỉ có thể đánh ra hiệu quả tương đương Địa Tiên trung kỳ ở Tinh Hà Hoàn Vũ, không gian bình chướng ở thế giới này quá mức kiên cố. Điều này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến chiến lực của hắn.
Nhưng có một điều tốt là, mình có thể mượn các yếu tố đặc biệt của thế giới này để rèn luyện, thích ứng với vùng đất này, vượt qua vùng đất này, đến cuối cùng, đợi khi mình trở về Tinh Hà Hoàn Vũ, thực lực của mình chắc chắn sẽ tăng lên mạnh mẽ.
Bất quá, điều kiện tiên quyết là, mình có thể trở về. Đến bây giờ, chính mình còn không hiểu chuyện gì xảy ra, đừng nói đến chuyện quay về.
"Ngươi cứ nhìn đi, ta ngủ một giấc, đến nơi thì gọi ta."
Diệp Linh Khê vừa nói xong đã nằm xuống ngủ, cả người không chút phòng bị dựa lưng vào Diệp Lâm, mà quanh thân nàng tỏa ra ánh sáng trắng trong suốt.
"Rốt cuộc là loại độc gì, mà lại khiến một Địa Tiên sơ kỳ phải bất lực như vậy?"
Diệp Lâm nhìn chằm chằm Diệp Linh Khê với vẻ mặt hiếu kỳ, Diệp Linh Khê trông như đang ngủ, nhưng thật ra là đang âm thầm trấn áp loại độc kia.
Phải biết, một khi bước vào Địa Tiên, liền khác hoàn toàn so với trước, nếu nói cảnh giới dưới Địa Tiên là quá trình biến đổi hướng tới tiên cảnh, thì Địa Tiên chính là tiên nhân thực sự.
Đã là tiên nhân chân chính, trên thế gian khó tìm ra độc có thể uy hiếp tiên nhân. Mà bây giờ, Diệp Lâm lại gặp phải. Loại độc này thật sự đáng sợ, chắc hẳn loại độc được rèn trên con dao găm mình tránh được lúc vừa tới là loại độc này? May mà mình lúc ấy đã né được, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Nhìn xuống dưới chân, núi sông thay đổi nhanh chóng, các loại hiện tượng lạ, dị cảnh, xung quanh còn có một đầu yêu thú lướt qua hắn, nhưng những yêu thú này dường như không hề hứng thú với hắn, không thèm để ý mà lướt qua rất nhanh.
Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua, ba ngày này trôi qua rất nhanh, trong đó rất yên bình, không có bất kỳ điều bất trắc nào xảy ra. Diệp Lâm cũng thảnh thơi, trong đầu không ngừng ghi lại đoạn đường đã qua, hắn đang dùng tốc độ nhanh nhất để phán đoán, tính toán tìm hiểu về thế giới này.
Càng đi, số lượng người nhìn thấy càng ít, cho dù có nhìn thấy cũng chỉ là những bộ lạc, mà một tu sĩ cũng không có, toàn là những người bình thường không có tu vi. Có thể nói, đi ba ngày đường, hắn đã đi được mấy triệu dặm, nhưng một tu sĩ nhân tộc cũng không gặp được, điều này thật có chút khó tin.
"Hô, đi được bao lâu rồi?"
Lúc này, một giọng nói thanh thúy từ sau lưng Diệp Lâm truyền đến, quay người nhìn lại, chỉ thấy Diệp Linh Khê đã tỉnh lại, sắc mặt lúc này của nàng tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn có vẻ hơi trắng bệch. Hiển nhiên, ba ngày này, Diệt Tuyệt Tán đã hành hạ nàng không ít.
"Đã qua ba ngày, ngươi không sao chứ? Còn chống đỡ được không? Nếu không chịu được thì nói sớm một chút, đưa thông tin cho ta, đỡ cho ta phải đi một chuyến tay không." Diệp Lâm mặt lạnh nói.
"Yên tâm, sẽ không được như ngươi mong muốn đâu, Diệt Tuyệt Tán tuy mạnh nhưng ta không phải người ăn chay, còn có thể kiên trì một năm rưỡi, dù sao thì trong vòng ba năm, không chết được." Diệp Linh Khê trừng mắt nhìn Diệp Lâm, hắn cứ mong nàng chết như vậy à? Xin lỗi, trong thời gian ngắn, nàng thật sự không chết được.
"Vậy thì tiếc quá." Diệp Lâm đầy vẻ tiếc nuối nói.
"Ngươi có ý gì?" Thấy bộ dạng Diệp Lâm như vậy, Diệp Linh Khê lập tức nổi giận, sao? Ước gì nàng chết ngay tức khắc à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận