Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2058: Hồng Bá Thiên truyền ra ngoài 18

"Tới đi, tất nhiên dám đánh cướp, vậy để ta xem các ngươi tự tin ở chỗ nào, nếu như các ngươi bị ta đánh khóc, vậy linh hồn của các ngươi sẽ thuộc về ta nha." Hồng Bá Thiên cười nhạt nói, nữ tử này thật thú vị, vừa bắt đầu đã không nghĩ lấy tính mạng của hắn, cũng không hề lộ ra một chút sát ý nào với hắn, đã vậy, thì cứ đùa với nàng một chút cũng không sao?
"Hừ, coi thường ta?" Nữ tử hừ lạnh một tiếng buông tay khỏi mũi tên, ngay lập tức, một đạo lửa đỏ rực lao về phía Hồng Bá Thiên, phàm là nơi mũi tên đi qua, mặt đất đều rách ra một vết nứt lớn.
"Huyễn Ảnh Thất Thủ, huyễn tay." Hồng Bá Thiên giơ tay phải lên, từng đạo tàn ảnh hiện lên, sau đó vững vàng bắt lấy mũi tên, mũi tên cứ vậy bị hắn nắm trong tay.
Răng rắc...
Hồng Bá Thiên bàn tay hơi dùng sức, mũi tên gãy làm hai đoạn rơi xuống đất.
"Có chút thú vị, gỗ, ở trên." Nữ tử híp mắt cười nói, còn nam tử vác trọng kiếm thì rút thanh cự kiếm sau lưng rồi nhảy lên thật cao, hai tay nắm chặt chuôi kiếm hướng về Hồng Bá Thiên bổ xuống một nhát mạnh mẽ.
Trông rất có khí thế uy phong lực bạt núi sông.
Hồng Bá Thiên híp mắt nhìn lên trời, mái tóc đỏ rực không gió mà bay, tiếp theo một cái chớp mắt, Hồng Bá Thiên biến mất tại chỗ, trọng kiếm hung hăng giáng xuống mặt đất nơi Hồng Bá Thiên vừa đứng, khiến mặt đất lõm sâu xuống một cái hố lớn.
"Huyền Nguyệt, đi." Nữ tử rút ra ba mũi tên đặt lên dây, sau lưng hiện ra một vầng trăng tròn, trong nháy mắt, ba mũi tên lao đi nhanh chóng.
"Huyễn Ảnh Thất Thủ, huyễn lông vũ." Hồng Bá Thiên vừa mới dừng chân, tay phải huyễn hóa ra từng đạo tàn ảnh, giống như từng mảnh lông vũ nhẹ nhàng.
Ba mũi tên bị hắn dễ dàng nắm trong tay.
"Chết." Đột nhiên, sau lưng một cơn gió mạnh ập đến, một thanh trọng kiếm hướng hắn hung hăng bổ tới.
"Huyễn Ảnh Thất Thủ, huyễn núi." Hồng Bá Thiên tay phải vung lên, nhất cử nhất động đều mang theo cảm giác nặng nề, theo biên độ tay càng nhanh, cảm giác nặng nề trên thân càng thêm mãnh liệt.
Két...
Một tiếng thanh thúy vang lên, nam tử cầm cự kiếm lẳng lặng nhìn Hồng Bá Thiên, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.
Mà Hồng Bá Thiên thì vững vàng nắm lấy lưỡi kiếm của thanh cự kiếm.
"Mượn lực đánh lực? Không đúng..." Nam tử rút cự kiếm, thân thể cực nhanh lùi lại, khi đến một khoảng cách an toàn, trong lòng hắn tràn đầy hoảng sợ.
Bởi vì hắn phát hiện mặt đất dưới chân Hồng Bá Thiên lại vẫn hoàn hảo không chút sứt mẻ.
Uy lực của một kiếm vừa rồi hắn rõ nhất, cho dù là tu sĩ Địa Tiên đỉnh phong cũng không dám đỡ.
Mượn lực đánh lực, cần phải mượn lực trước, mà mượn lực thì không thể nào viên mãn đến mức toàn bộ lực đạo hòa vào thân thể mình như vậy.
Nếu không, thân thể sẽ sụp đổ trước tiên.
Mà dưới chân Hồng Bá Thiên vẫn còn nguyên vẹn, vậy có nghĩa, Hồng Bá Thiên đã rất dễ dàng tiếp nhận công kích của mình, hơn nữa còn hóa giải cực kỳ xảo diệu. Thủ đoạn như thế, chỉ có một đáp án, đó chính là... Thiên Tiên.
Chạy...
Trong đầu đột nhiên hiện lên một chữ, sau đó hắn ôm lấy cự kiếm của mình rồi chạy về phía xa, trong nháy mắt liền biến mất trong rừng rậm.
"Hả? Cường giả Thiên Tiên? Chạy." Nữ tử ở xa cũng phát hiện sự bất thường, lập tức xoay người bỏ chạy.
Tuyệt đối không ngờ rằng, phi vụ đầu tiên nàng lại gặp phải cường giả Thiên Tiên, rốt cuộc là cái vận may gì, lần đầu làm nghề cũ đã gặp Thiên Tiên.
Chết tiệt, lần này trở về bế quan mấy ngàn năm rồi mới ra ngoài, dạo này vận xui quá.
"Muốn đánh thì đánh, muốn chạy thì chạy, coi ta là gì? Trở về." Hồng Bá Thiên gãi tai thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận