Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3320: Con đường vô địch - Khai Thiên Tam Thức

Nhìn Diệp Lâm trước mắt, lão nhân vậy mà ma xui quỷ khiến lên tiếng, giống như kiểu ước hẹn suông này chẳng ai tin tưởng, cũng không ai thực hiện, dù sao nếu Diệp Lâm cầm Vô Lượng pháp của hắn đi mà không làm theo thì hắn cũng chẳng có cách nào."Đạo hữu, ta không có vật gì tốt, có thể lấy ra chỉ có vật này, vật này là ta lấy được một bộ hạ phẩm Vô Lượng pháp vạn năm về trước, phương pháp này cực kỳ bá đạo, mong đạo hữu thận trọng tu luyện." Lão nhân tụ một chùm sáng ở đầu hai ngón tay, rồi đưa chùm sáng ấy đến trước mặt Diệp Lâm. Bên trong chùm sáng này ghi lại hạ phẩm Vô Lượng pháp Khai Thiên Tam Thức. "Đa tạ." Diệp Lâm nhận lấy Khai Thiên Tam Thức này, sau đó không do dự đưa nó vào thức hải. Diệp Lâm cũng không lập tức lĩnh hội, dù sao đây là hạ phẩm Vô Lượng pháp, dù là hắn muốn tìm hiểu thấu đáo cũng cần một thời gian. Hiển nhiên hiện tại không thích hợp để lĩnh hội phương pháp này."Với trạng thái bây giờ của ngươi, đủ sống thêm ba tháng, chống đỡ thêm ba tháng, trong vòng ba tháng ta sẽ mang đầu người toàn bộ Liệt Dương Thiên Tông đến gặp ngươi." Diệp Lâm vỗ vỗ tàn niệm của lão nhân rồi quay người rời đi, còn lão nhân thì vui mừng ngồi tại chỗ. Mối thù của mình có thể trả sao? Lúc trước khi hắn ngã xuống có lưu lại một tia tàn niệm, đối với tia tàn niệm này hắn không hề hy vọng, nhưng hiện tại, thật sự là hắn đã gặp được. Một cường giả Thái Ất Huyền Tiên nếu thật sự muốn báo thù cho hắn, vậy cừu hận của hắn có lẽ thật sự sẽ được người trước mắt báo đáp. "Đạo hữu, Liệt Dương Thiên Tông kia có ba đại Thái Ất Huyền Tiên, trong đó có một tôn Thái Ất Huyền Tiên trung kỳ, xin mọi việc cẩn thận." Nhìn bóng lưng Diệp Lâm đang dần tan biến, lão nhân không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên cất tiếng nhắc nhở. Còn Diệp Lâm chỉ nhàn nhạt phẩy tay, thân hình dần tan biến. Bên ngoài sơn động, Diệp Lâm đang nhắm mắt sờ pho tượng, đột nhiên mở to mắt, hắn nhìn pho tượng trước mặt rồi cười."Vừa rồi ngươi làm sao vậy?" Thấy Diệp Lâm mở mắt, Lý Tiêu Dao mới đến bên cạnh, lo lắng hỏi han. Vừa rồi Diệp Lâm rõ ràng vẫn bình thường, từ khi chạm vào pho tượng kia thì không hề nhúc nhích, điều này làm hắn sợ hãi."Không có gì, nhưng ta có được thứ tốt, có lẽ sẽ hữu ích cho ngươi." Diệp Lâm nhanh chóng ghi nhớ nội dung Khai Thiên Tam Thức trong thức hải, sau đó truyền nó vào thức hải của Lý Tiêu Dao. Việc ghi nhớ nội dung Khai Thiên Tam Thức này đối với hắn vô cùng đơn giản, nhưng để hiểu thấu đáo thì phải mất một thời gian. Đây vốn là cơ duyên của Lý Tiêu Dao, giờ chẳng qua là bị mình lấy một phần mà thôi. Mình một phần, Lý Tiêu Dao một phần, cả hai cùng có lợi."Đi thôi, nơi này không còn giá trị gì nữa." Cuối cùng, Diệp Lâm liếc nhìn hang động này một cái rồi dẫn Lý Tiêu Dao rời đi. Sơn động này có giá trị nhất chính là tia tàn niệm bên trong pho tượng. Đợi đến khi Diệp Lâm và Lý Tiêu Dao rời khỏi sơn động, Diệp Lâm mới thấy Tướng Uyển Y đang khẩn trương đứng tại chỗ. Từ khi Diệp Lâm và Lý Tiêu Dao vào hang động, nàng vẫn yên lặng đứng đó, không dám nhúc nhích."Đi thôi, dẫn chúng ta về nhà ngươi, nhớ kỹ, ngươi không cần giở trò gì cả, nếu dám giở mánh khóe, tin ta đi, ngươi sẽ chết rất thảm." Diệp Lâm nhìn Tướng Uyển Y có vẻ ngoan ngoãn trước mặt, hài lòng gật đầu rồi nhỏ giọng nói. Ngay khi Diệp Lâm nói xong, Tướng Uyển Y rõ ràng run rẩy một cái. Rõ ràng là lời nói vừa rồi của mình có hiệu quả, đã khiến nha đầu này sợ phát khiếp. "Ta sẽ không lừa gạt, ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận