Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2303: Ly biệt

Chương 2303: Ly biệt Sau khi tạm biệt, Diệp Lâm một đường rời khỏi tinh hệ Tử Vân, hắn không ngờ Liễu Bạch lại nhanh chân rời đi trước hắn một bước. Đây là điều hắn không nghĩ tới, một khi chia xa, lần sau muốn gặp lại, thật là khó khăn a.
“Tinh hệ Tử Vân, là điểm khởi đầu, cũng là điểm cuối cùng.”
Đứng trong không gian tinh tú vô tận, Diệp Lâm quay đầu nhìn lại lần cuối tinh hệ mỹ lệ hùng vĩ kia, sau đó dứt khoát kiên quyết quay người rời đi.
Đi một lúc lâu, Diệp Lâm lấy từ trong không gian giới chỉ ra chiến thuyền ngôi sao của mình, sau khi thêm tiên thạch vào, chiến thuyền liền trơ trọi chạy một mình trong tinh không. Diệp Lâm thì ngồi ở phía trước nhất của chiến thuyền nghỉ ngơi lấy lại sức, chuyến này không có mục đích, đi đến đâu thì chính là đó. Với tu vi Chân Tiên bây giờ của hắn, chỉ cần cẩn thận một chút, không có tiểu mao đầu nào dám có ý đồ với hắn.
“Cũng nên vơ vét chút bảo vật, trong tay của ta cũng không có bao nhiêu đồ vật a.”
Ngồi trên chiến thuyền, Diệp Lâm vẻ mặt buồn rầu, mình tuy nhìn rất giàu, bình thường muốn gì đều có, nhưng mà, thật sự có thể dùng được lại không có mấy thứ. Chẳng phải mỗi lần chiến đấu hắn đều vẫn phải cầm Thị Huyết Ma Kiếm tiên giai hạ phẩm đó sao? Chân Tiên nhà người ta đều dùng Chí Tôn khí cực phẩm để chiến đấu cả rồi. Đồng thời, võ kỹ mà mình lấy ra cũng không có, mình nhất định phải tìm mọi cách để có được một bản pháp Chí Tôn, mấy tên thiên kiêu đỉnh cấp kia ai cũng có Chí Tôn pháp để phòng thân. Một bản võ kỹ cấp bậc cao có tác dụng tăng phúc cho bản thân thế nào thì khỏi phải nói rồi, cho nên, mình tuyệt đối không thể lạc hậu hơn người khác. Đồng thời trong ký ức của năm người mình đã chém giết tại hòn đảo thần bí kia cũng không có Chí Tôn pháp, xem ra Chí Tôn pháp rất trân quý a. Nhưng mà, dù khó thế nào cũng phải có cho bằng được.
Chiến thuyền ngôi sao chạy trong đó, Diệp Lâm một mực đang tiêu hóa ký ức của năm người kia, cái gì tốt thì giữ lại, cái gì xấu thì bỏ đi. Dù sao đây chính là ký ức của năm vị thiên kiêu đỉnh cấp, mình không thể lập tức hấp thu được, chỉ đành phải giữ ở đáy lòng mà thôi. Bây giờ vừa vặn có thời gian, vừa vặn trong lúc đó có thể tiêu hóa hấp thu một phen. Đồng thời, thủ đoạn của năm người kia mình cũng có thể kế thừa, đợi tiêu hóa hấp thu hoàn toàn, có lẽ thủ đoạn của mình sẽ càng thêm đa dạng.
Chiến thuyền ngôi sao chạy trong Tinh Hà cô tịch, thời gian cứ trôi qua như từng giọt nước.
Một năm, hai năm, ba năm...
Trong nháy mắt, trăm năm thời gian trôi qua, chiến thuyền ngôi sao đã hết sạch năng lượng từ ba năm trước, cứ thế mà phiêu phù trong tinh không, chỉ là Diệp Lâm không biết mà thôi. Trong một trăm năm này, Diệp Lâm một mực mải miết tiêu hóa những ký ức đó, đồng thời trong trăm năm này hắn cũng tiêu hóa gần hết rồi. Khí thế trên người hắn cũng trồi lên sụt xuống thất thường, nhưng muốn bước vào Chân Tiên hậu kỳ, theo như Diệp Lâm tính toán, nếu cứ từ từ tu luyện, không có vài chục vạn năm là căn bản không có khả năng. Nếu không, ngươi nghĩ vì sao tu sĩ lại có thọ nguyên cao như vậy? Chính là để cho ngươi mài mòn đó. Tu sĩ tư chất bình thường, cơ bản là 95% thời gian trong đời đều ở khổ tu, mong dựa vào khổ tu để đạt đến cảnh giới cao hơn. Bởi vì đã là tu sĩ bình thường, các loại cơ duyên như bí cảnh kia, bọn họ cũng không dám tranh giành, đi là mất mạng. Cũng chính là cái gọi là pháo hôi. Cho nên sinh linh và sinh linh vẫn có sự khác biệt.
Nhưng mà, Diệp Lâm không biết rằng, ngay trên lộ tuyến chiến thuyền ngôi sao phiêu phù cách đó không xa, một nhóm người đang giằng co. Vô số sưu chiến thuyền đang giằng co lẫn nhau, trong tinh không tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc đến cực điểm. Càng là có không ít cường giả đứng trong tinh không, quanh thân tỏa ra cảm giác áp bách vô cùng mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận