Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 324: Thâu Thiên

Chương 324: Thâu thiên
"Không thể nào, võ kỹ tinh thần của Âm Dương Ma Tông ta trân quý vô cùng, cho dù ta là thánh nữ cũng không có quyền sử dụng, một khi ta dùng, ta cũng sẽ không sống yên ổn." Nghe Diệp Lâm yêu cầu vô lễ như vậy, Lý Diệu Âm quả quyết cự tuyệt.
Nực cười, một bản võ kỹ Địa giai hạ phẩm bình thường đã là bảo vật trấn tông của một thế lực lớn, đừng nói chi đến võ kỹ tinh thần nghịch thiên như vậy. Nàng dù là thánh nữ Âm Dương Ma Tông, dám tự tiện lấy võ kỹ tinh thần ra ngoài, đến lúc đó cũng khó tránh khỏi cái chết.
"Ta tin cái võ kỹ tinh thần kia ngươi có thể quan sát, ta chỉ cần sao chép một phần thôi, chứ không phải trực tiếp muốn bản gốc."
"Huống hồ, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp muội muội thất lạc nhiều năm của mình? Muội muội ngươi ta vẫn là mấy năm trước gặp qua, lúc đó nàng đích xác sống tạm được."
"Nhưng bây giờ thì, ta cũng không biết, vạn nhất sau này gặp bất trắc mà chết, cũng khó nói."
Diệp Lâm vừa dứt lời, Lý Diệu Âm nhíu mày. Câu này của Diệp Lâm rõ ràng đang uy hiếp nàng, một khi nàng cự tuyệt, sinh tử của muội muội nàng liền không dám chắc.
"Được... nhưng ta cần chút thời gian, cho ta nửa tháng."
Nghĩ một hồi, Lý Diệu Âm nghiến răng nói.
"Mà còn, nội dung bên trên chỉ có mình ngươi được biết, không được truyền ra ngoài."
Lý Diệu Âm vừa nói xong, Diệp Lâm liền nhếch miệng, thành công.
"Được thôi, lời thề thâm uyên ngươi cũng không cần phát, nếu ngươi dám nuốt lời, ta vẫn có thể giết tới Âm Dương Ma Tông, đòi một lời giải thích, tin ta đi, không ai dám ngăn." Lúc này, Diệp Lâm quay người nhìn Lý Diệu Âm trước mắt cười tủm tỉm nói.
"Đi đi, một tháng sau đưa đồ cho ta, vị trí ta cho ngươi."
Diệp Lâm vừa dứt lời, Lý Diệu Âm trừng mắt nhìn bóng lưng Diệp Lâm một cái, sau đó quay người rời đi.
Nàng hiện tại phải nhanh chóng trở về Âm Dương Ma Tông, nói là một tháng, nhưng có thể lấy được trong mấy ngày thì càng tốt. Vạn Thú Thành mở ra rồi, quỷ biết lúc nào mới có thể đi ra, nhỡ quá một tháng Diệp Lâm nuốt lời thì sao? Cho nên nàng cần phải nhanh, khi Vạn Thú Thành mở ra thì đem đồ vật đưa đến trước mặt Diệp Lâm. Làm vậy mới có thể mọi việc hanh thông. Đối với người thân chưa từng gặp này, Lý Diệu Âm trong lòng rất mong chờ.
Diệp Lâm không nói nàng còn chưa cảm thấy gì, nhưng Diệp Lâm vừa nói, trong người nàng một nơi nào đó bị xúc động, sau đó chuyển thành sự thôi thúc không thể ngăn cản. Cũng giống như đánh cược vậy, không chạm vào còn dễ nói, chạm vào rồi liền thấy ngứa ngáy, đạo lý cũng giống như vậy.
Nhìn bóng lưng Lý Diệu Âm, Diệp Lâm nhếch miệng cười, lần này thật sự lời to rồi, không ngờ nửa đường cũng có thể gặp được cơ duyên nghịch thiên như vậy.
Sách, mệnh tốt đúng là tốt.
Nhưng loại cơ duyên này nói cho cùng vẫn còn hơi chậm, không bằng cướp đoạt cơ duyên của người khác thì thoải mái hơn. Nói đơn giản là, cơ duyên đưa tới cửa tuy thoải mái nhưng vẫn không có cảm giác thành tựu. . .
Chạy một hồi, Diệp Lâm cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.
Phía dưới là một tòa thành trì to lớn, mà bốn phía là những khu nhà nhỏ, những người đi lại đều có tu vi trong người. Kim Đan kỳ Nguyên Anh kỳ không hề hiếm lạ, ngay cả Trúc Cơ kỳ cũng có rất nhiều, còn về Hóa Thần kỳ, thì không thấy một ai. Dù sao Hóa Thần kỳ đều có thể làm những nhân vật cấp cao, những chuyện bình thường thì không đáng để Hóa Thần kỳ chân nhân ra mặt.
Sau đó, Diệp Lâm thu hồi phi thuyền, toàn bộ phi thuyền biến thành một chiếc phi thuyền mini dài vài centimet, lơ lửng trong lòng bàn tay Diệp Lâm.
Mà thân thể Diệp Lâm thì chậm rãi đáp xuống dưới.
"Vị đạo hữu này trông lạ mặt, chắc hẳn không phải là tu sĩ của Thiên Hư quận ta?" Diệp Lâm còn chưa kịp đứng vững, một tiểu mập mạp mặc đạo bào tươi cười đi đến trước mặt Diệp Lâm, hướng Diệp Lâm ôm quyền thi lễ.
"Ta đến từ Thiên Hà quận, đúng là không phải tu sĩ Thiên Hư quận." Diệp Lâm vừa nói xong, nụ cười trên mặt tiểu mập mạp càng tươi hơn.
"Đạo hữu, tiểu đạo thấy ngươi khí tức nội liễm, toàn thân tu vi ẩn giấu, hơn nữa khí vũ hiên ngang, chắc hẳn là người của thế lực lớn Thiên Hà quận, lần này đến đây cũng là vì Vạn Thú Thành này à?"
"Để tiểu đạo đoán xem, đạo hữu chắc không biết lai lịch của Vạn Thú Thành, là trưởng bối trong nhà sai đến đây đúng không? Tiểu đạo nói đúng hay không?" Mập mạp vừa nói xong, Diệp Lâm vẫn mỉm cười, khẽ gật đầu. Những mánh khóe nhỏ này không lọt nổi vào mắt Diệp Lâm.
"Đạo hữu, làm quen một chút, tiểu đạo tên là Thâu thiên, cho hỏi đạo hữu tục danh?"
"Diệp Lâm, cái tên này của ngươi cũng không hay lắm." Diệp Lâm vừa nói, Thâu thiên vẫn cười tủm tỉm.
"Đây là sư phụ đặt cho ta đạo hiệu, ta thấy rất tốt mà." Nhìn Thâu thiên trước mắt, trong lòng Diệp Lâm không ngừng nhổ nước bọt. Sao đám hòa thượng cùng đạo sĩ đều một mặt cười tủm tỉm, nhìn cứ như gian thần vậy. Thâu thiên trước mắt cũng vậy, Vô Tâm cũng thế.
"Đạo hữu, có hứng thú nghe câu chuyện về Vạn Thú Thành này không?"
"Ồ? Nếu đạo hữu muốn kể, ta cũng có thể nghe một chút." Nói xong, Thâu thiên khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu nhỏ nhẹ kể cho Diệp Lâm nghe.
"Cái Vạn Thú Thành này trước đây là trụ sở của một thế lực lớn, thế lực lớn đó tên là Ngự Thú Tông, đúng như tên gọi, chuyên về ngự thú."
"Nhưng về sau do Ngự Thú Tông dùng thủ đoạn ngự thú quá tàn bạo, khiến yêu tộc bất mãn, cuối cùng bị yêu tộc vượt năm quận, trực tiếp tiêu diệt Ngự Thú Tông."
"Nhưng sau khi Ngự Thú Tông bị tiêu diệt, từ dưới tông môn đột nhiên xuất hiện một lão giao long Hóa Thần cảnh đỉnh phong, lão giao long là thần thú trấn tông của Ngự Thú Tông."
"Nhưng khi Ngự Thú Tông bị hủy, lão giao long cũng không ra tay, mãi đến khi Ngự Thú Tông bị yêu tộc hủy diệt, cuối cùng không biết đã nói chuyện điều kiện gì với yêu tộc."
"Bất cứ bảo vật nào của Ngự Thú Tông, yêu tộc đều không động đến, chờ yêu tộc rút quân về sau, các thế lực lớn của nhân tộc nháo nhào nhìn về phía Ngự Thú Tông."
"Ngự Thú Tông khi đó có thể coi là thế lực số một số hai của Thiên Hư quận, kho tàng trong đó chắc chắn là nhiều vô số kể, nhưng cuối cùng lão giao long ra mặt cùng các thế lực lớn nhân tộc đàm phán."
"Kết quả đàm phán là, Ngự Thú Tông bình thường bị lão giao long phong ấn, đồng thời mỗi một trăm năm, trụ sở Ngự Thú Tông này chính là Vạn Thú Thành sẽ mở ra một lần."
"Các thế lực lớn nhân tộc có thể vào Vạn Thú Thành tìm kiếm đồ vật Ngự Thú Tông từng để lại."
"Đây chính là sự tồn tại của Vạn Thú Thành." Thâu thiên vừa nói, Diệp Lâm bình tĩnh gật đầu, thủ đoạn của Ngự Thú Tông quả thực quá tàn nhẫn.
Bọn chúng ngự thú, là cưỡng ép để yêu thú thần phục, không thần phục thì đánh cho đến khi ngươi thần phục, rồi khắc lên thần hồn yêu thú lạc ấn, từ đây, yêu thú này phải nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Có lạc ấn này, chỉ cần không nghe lời, chủ nhân chỉ cần khẽ động tâm thần, yêu thú liền sẽ phải chịu sự tra tấn tàn khốc nhất trên thế gian. Đó là thủ đoạn ngự thú của Ngự Thú Tông.
"Được rồi đạo hữu, theo tính toán của tiểu đạo thì Vạn Thú Thành sẽ mở ra vào ngày mai, ngày mai là thời điểm lão giao long mở phong ấn bên trong, ta chỗ này có bản đồ Vạn Thú Thành, bên trên có đầy đủ chi tiết về sự phân bố trong Vạn Thú Thành."
"Ngươi có duyên với ta, ta bán cho ngươi một viên thượng phẩm linh thạch thôi." Lúc này, Thâu thiên lén lút lấy ra một quyển trục để trước ngực, cười tủm tỉm nói.
Nhìn Thâu thiên như vậy, Diệp Lâm trong lòng hiểu rõ, khá lắm, hóa ra là chờ ta ở chỗ này sao?
Một viên thượng phẩm linh thạch là một vạn viên hạ phẩm linh thạch, nói thật thì không phải đắt mà là đắt kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận