Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 5053: Con đường vô địch - Tái tạo chi lộ 17

Chương 5053: Con đường vô địch - Tái tạo chi lộ 17
Dù sao Yêu Ma giới, cũng không có tiên khí tồn tại mà.
Bất quá suy đoán chỉ là suy đoán, Diệp Lâm cũng sẽ không ngốc nghếch mà đi vào Địa Thần giới từ nơi này.
Nơi này nếu như là thông đạo dẫn đến Địa Thần giới, vậy đám yêu ma kia há lại không biết?
Bọn họ nếu biết, vì sao không đi theo đường này?
Thứ nhất, có lẽ chính mình đoán sai, thứ hai, vòng xoáy kia rất nguy hiểm, thứ ba, bản thân vòng xoáy đã có vấn đề.
Nhưng dù sao suy đoán cũng chỉ là suy đoán, chính sự vẫn phải làm.
Diệp Lâm bước đi trên bình nguyên, thần niệm kinh khủng trực tiếp bao phủ toàn bộ nơi này.
Bất kỳ vật gì trên bình nguyên trong nháy mắt này đều bị bại lộ dưới thần niệm của Diệp Lâm.
Những cung điện hùng vĩ tráng lệ, thị nữ quần áo mát mẻ, vô số thú nhỏ không quen biết chạy nhanh trên mặt đất, cùng với một con cự thú ngập trời chiếm cứ ngay trung tâm nhất.
Cự thú kia, hẳn là thần thú Thương Mang trong miệng Thánh Tang a?
Thần thú cánh đồng tuyết, chưởng quản, che chở toàn bộ cánh đồng tuyết.
Bất quá khí tức của cự thú kia hùng hậu vô cùng, chỉ xét đơn thuần khí tức, chính mình không phải đối thủ của nó.
Diệp Lâm phát hiện cự thú kia, nó cũng phát hiện ra Diệp Lâm.
Chỉ thấy nó mở to đôi mắt thật lớn, ánh mắt xuyên qua vô tận thời không giáng xuống người Diệp Lâm.
"Tiểu bối, đến đây có chuyện gì?"
Thanh âm hùng hậu vang vọng bên tai Diệp Lâm.
"Tiền bối, vãn bối đến đây tìm kiếm một bảo vật Thương Mang Chi Tâm, dám hỏi tiền bối, có biết về Thương Mang Chi Tâm không?"
Diệp Lâm ôm quyền khom người thi lễ, sau đó nhẹ giọng dò hỏi.
Thương Mang Chi Tâm… Chẳng lẽ không phải là trái tim của người này chứ?
"À, tiểu bối, ngươi là người thứ ba dám đến đòi bản tôn Thương Mang Chi Tâm, ngươi có biết, kết cục của hai tên phía trước như thế nào không?"
Thần thú Thương Mang hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói.
"Ặc… Vãn bối có một vài suy đoán."
Diệp Lâm sững sờ, cuối cùng cười khổ đáp.
Xem ra mình đoán không sai, Thương Mang Chi Tâm này, phần lớn chính là trái tim của thần thú Thương Mang này.
Nếu không, người này tuyệt đối sẽ không có phản ứng lớn đến vậy.
"Tiểu bối, thừa lúc ta tâm tình không tệ, mau chóng rời khỏi đây."
"Nếu không, bản tôn cũng không ngại trấn sát ngươi ở chỗ này."
Thương Mang tiếp tục nói, nói xong nó chậm rãi nhắm mắt lại, hoàn toàn không coi Diệp Lâm ra gì.
Mà lúc Diệp Lâm vừa định lên tiếng, đột nhiên khẽ động, lập tức khom người thi lễ trước Thương Mang, sau đó quay người rời đi.
Bên ngoài vô tận thời không, thấy Diệp Lâm thức thời và quả quyết như vậy, thần thú Thương Mang có chút ngoài ý muốn.
Phải biết, hai tên gia hỏa trước kia biết rõ phải chết cũng muốn khiêu chiến, tiểu gia hỏa này ngược lại rất thức thời.
"Thần thú Thương Mang, chúng ta phụng mệnh Phật Tổ đến đây mượn trái tim của ngươi dùng một lát, mong ngươi thông cảm."
Không đợi Thương Mang cẩn thận suy tư, một âm thanh vang vọng đất trời.
Điều này khiến Diệp Lâm nấp trong bóng tối cũng thoáng kinh hãi.
Cái này… đám con lừa trọc này to gan như vậy sao?
Thần thú Thương Mang vừa rồi còn xưng "bản tôn".
Tôn vị này, là đặc quyền của Thái Ất Kim Tiên.
Thần thú Thương Mang dám tự xưng như vậy, chắc chắn là cách vị trí Thái Ất Kim Tiên không còn xa.
Nếu không sao dám tự xưng là "tôn"?
Cảm ứng khí tức chỉ là cảm ứng mà thôi, nếu động thủ, mình hoàn toàn không phải đối thủ của đại gia hỏa kia.
Bất quá giờ Diệp Lâm lại không vội, ghé vào một bên yên lặng chờ đợi, ngược lại muốn xem đám con lừa trọc kia làm sao lấy đi trái tim của Thương Mang.
"Con lừa trọc Phật giáo? Bản tôn nếu cho các ngươi mượn trái tim dùng một chút, các ngươi có bằng lòng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận