Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 552: Tà ác chi địa, Hắc Hải

Chương 552: Vùng đất tà ác, Hắc Hải
Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức á khẩu, ghê gớm thật, chỉ một cái giấy thông hành ra vào mà cần đến một ngàn cực phẩm linh thạch? Cái này so với cướp tiền còn kiếm lời hơn.
Rõ ràng bọn họ có thể cướp không của mình một ngàn cực phẩm linh thạch, thế nhưng lại cứ phải cố nhét cho mình một cái giấy thông hành, càng quá đáng hơn là cái giấy thông hành này chỉ cho phép mình ở Hắc Hải mười ngày.
Thật sự là hố người không còn gì để nói.
May mắn là trước khi đến, Diệp Lâm đã đưa nhẫn không gian của mình cho phân thân, tài sản bên trong, mua một cái giấy thông hành vẫn dư sức.
Đồng thời lần này Diệp Lâm đến là để đấu giá bia đá, chứ không hề nghĩ đến cướp, căn bản là không thể thành công.
"Tiền bối, đây là một ngàn cực phẩm linh thạch."
Sau một khắc, Diệp Lâm lấy từ trong nhẫn không gian ra một ngàn viên linh thạch lấp lánh đưa cho hai vị lão nhân trước mắt.
Một vị lão nhân nhận lấy linh thạch, từ trong ngực lấy ra một cái lệnh bài đen ném cho Diệp Lâm.
"Cầm lấy đi hài tử, lệnh bài này chỉ cho phép ngươi ở lại Hắc Hải mười ngày, nhớ kỹ cho kỹ, phải chú ý thời gian, một khi hết thời gian mà ngươi chưa ra, rất có thể sẽ bị đội tuần tra giết chết."
"Dù sao bên trong, có rất nhiều người nhập cư trái phép, những người kia, kết cục đều là bị giết chết."
Lão nhân hơi có ý nhìn Diệp Lâm rồi nói, còn Diệp Lâm thì cúi đầu với lão nhân để tỏ lòng cảm ơn.
Sau đó, trên cửa lớn màu đen xuất hiện một màn ánh sáng tím đen, ở giữa màn sáng có một cái vòng xoáy, nếu như cứ nhìn chằm chằm vào vòng xoáy vài giây, rất dễ làm người ta hoa mắt.
"Trận truyền tống đã khởi động, đi vào đi hài tử."
Nghe vậy, Diệp Lâm gật đầu, cầm lệnh bài bước vào trong màn sáng, thân thể biến mất không thấy tăm hơi, mà sau khi Diệp Lâm đi vào, màn sáng cũng biến mất.
Thấy thế, hai vị lão nhân cũng nhắm mắt lại, không màng thế sự.
Đợi đến khi cảnh tượng trước mắt thay đổi, Diệp Lâm liền thấy rõ khung cảnh thật sự của Hắc Hải.
Trước mắt, bầu trời hỗn loạn, một bầu trời u ám, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ ngột ngạt, phía dưới, là một hòn đảo hoang, hòn đảo rất lớn, rất rất lớn, xung quanh hòn đảo hoang, dòng nước đen chảy xiết.
Mặc dù không biết dòng nước đen này là gì, nhưng nó cho Diệp Lâm cảm giác uy hiếp chí mạng, dường như đang nói với Diệp Lâm rằng dòng nước đen này không được chạm vào.
Diệp Lâm dậm chân mấy cái đến trên đảo hoang, rồi tiến sâu vào bên trong.
Xung quanh đảo hoang, từng sinh vật tướng mạo kỳ quái đứng hai bên đường, đều đang buôn bán những vật trong tay.
Những vật này thiên hình vạn trạng, có con non của các tộc quần, cũng có một số vũ khí, đan dược không tên, và một số nội tạng yêu thú không biết tên.
Khung cảnh tàn nhẫn đến cực điểm, thậm chí còn có một nhóm Nhân tộc, nhóm Nhân tộc này trên người không mảnh vải che thân, trên cổ họ đều bị trói một cái xiềng xích to tướng.
Có một sinh vật tướng mạo kỳ quái đi đến chỉ trỏ vào một người trong số đó, sau một khắc, dị tộc phụ trách mua bán phía sau vui vẻ đi tới túm lấy người kia tùy tiện xoa nắn, quả tim đỏ tươi bị nắm trong tay.
Còn người Nhân tộc kia, thân thể chậm rãi ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Toàn bộ quá trình đẫm máu đến cực điểm, đây chính là Hắc Hải, chứa đựng những thứ tà ác và đen tối nhất thế gian.
Và khi Diệp Lâm đi đến gần, những Nhân tộc đó trong ánh mắt tĩnh mịch lại bừng lên hy vọng, nườm nượp dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Diệp Lâm.
Diệp Lâm cũng là Nhân tộc, hiện tại trong thâm tâm họ hy vọng Diệp Lâm có thể giải cứu họ, có thể đem họ giải thoát ra ngoài.
Còn Diệp Lâm trực tiếp lướt qua họ, thế giới này là kẻ mạnh ăn kẻ yếu, mình cùng những người kia lại không có quan hệ gì, cứu bọn họ cũng không ích lợi gì, đến lúc đó mang theo họ thì chỉ là một đám vướng víu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận