Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1900: Thái Nguyên truyện ký 6

Chương 1900: Thái Nguyên truyện ký 6
"Ta phải đi đây, ngươi ở chỗ này chờ ta, ngoan." Liễu Băng quay đầu nhìn về phía Thái Nguyên, nở một nụ cười mê người, sau đó gỡ tay Thái Nguyên ra, một mình dứt khoát kiên quyết bước về phía trước.
"Hàn Băng kiếm pháp."
Toàn thân Liễu Băng tỏa ra hàn khí kinh người, hàn khí tùy ý tràn lan, mặt đất xung quanh, cây cối đều bị một lớp băng sương mạnh mẽ đóng băng.
"Chém."
Thân thể Liễu Băng thoăn thoắt như quỷ mị trong rừng cây, trong chớp mắt đã tới đỉnh đầu hai con heo yêu thú kia, rồi hai đạo kiếm quang lóe lên, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một con heo yêu thú, trên thân nó xuất hiện một vết thương đáng sợ. Liễu Băng tuy có tính cách ngốc nghếch đáng yêu, nhưng chiến lực của nàng không hề kém.
"Rống."
Chưa kịp để hai con heo rừng rống lên, lại thêm hai đạo kiếm quang mang theo hàn khí hiện ra, hai cái đầu to lớn lìa khỏi thân, hai cỗ thi thể khổng lồ nằm trên mặt đất, máu tươi thấm đỏ cả đất.
Liễu Băng thở dài một hơi, hai chân đứng vững trên đất, còn Mạc lão thì phất tay, cả đội lại tiếp tục lên đường.
Đi ngang qua Liễu Băng, Mạc lão quay đầu thản nhiên nói.
"Không tệ."
Nói xong, Mạc lão lại đi tiếp.
"Không sai, mang ngươi đến đây vẫn có chút tác dụng, lần sau ngươi chú ý hơn chút, đừng cứ đợi ta nhắc nhở, phải học cách tự động não."
"Đúng thế đúng thế." Nghe Vương Cẩu nói, Liễu Như Yên bên cạnh liên thanh phụ họa.
Còn Liễu Băng thì thản nhiên gật đầu, thấy cảnh này, Thái Nguyên thở dài, cuộc sống không dễ, Thái Nguyên thở dài.
Theo như câu chuyện kia, người này nhiều năm qua vẫn luôn bám vào Liễu Băng mà hút máu, Liễu Băng chịu đựng lâu ngày khiến hắn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Trong thâm tâm hắn đã hoàn toàn coi Liễu Băng là một cái máy rút tiền, một cái máy rút tiền nhẫn nhục chịu đựng.
"Sao hả? Ta lợi hại không?" Liễu Băng đến trước mặt Thái Nguyên cười nói, nàng cảm thấy Thái Nguyên có một loại ma lực nào đó, ở bên cạnh Thái Nguyên nàng rất dễ dàng thoải mái. Đối với Thái Nguyên, trong lòng nàng không có mấy phần cảnh giác, trong khi nàng chỉ mới biết Thái Nguyên có một ngày.
"Được rồi, trời dần tối rồi, một số yêu thú sẽ đi kiếm ăn vào ban đêm, giống như các loài thú bình thường, cho nên đi đêm càng nguy hiểm, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây, mai tối lại đi tiếp." Mạc lão nhìn bầu trời dần tối, có chút lên tiếng nói.
Một nhóm tu sĩ cường đại cứ thế mà như người bình thường, nhưng cũng không thể trách bọn họ cẩn thận như vậy, thật sự là Đại Hoang quá nguy hiểm. Trên hành tinh này, Đại Hoang là một cấm địa tuyệt đối, đối với các tu sĩ nhân loại, Đại Hoang chính là cấm địa. Còn với yêu thú, Đại Hoang là thiên đường, vì đây là nơi cư ngụ cuối cùng, là tịnh thổ cuối cùng của chúng. Trong các tu sĩ nhân loại, dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng không dám quá phô trương ở Đại Hoang, càng đừng nói đám người bọn họ. Nếu may mắn, chuyến này ít nhất sẽ không chết người, còn nếu không may thì đành phó mặc cho số phận.
"Vậy ngồi xuống nghỉ chút đi, lại đây." Vương Cẩu kéo Liễu Như Yên tùy tiện ngồi xuống, hai người trò chuyện với nhau.
Còn Thái Nguyên thì khẽ mỉm cười, tay uốn cong, rồi lập tức ném về phía trước, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, một tòa phủ đệ xuất hiện trước mặt mọi người. Mặt ngoài phủ đệ tràn ngập ánh hào quang cực kỳ xinh đẹp, nhìn vô cùng hùng vĩ bá khí.
"Vào trong nghỉ ngơi." Thái Nguyên mỉm cười nói với Liễu Băng, đồng thời kéo tay nàng về phía phủ đệ kia.
"Động phủ trong lòng bàn tay? Ngươi điên rồi à."
Bạn cần đăng nhập để bình luận