Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1456: Diệp Lâm đến!

Chương 1456: Diệp Lâm đến! Hai người này vậy mà đã khiến mình thành ra thế này, mình cũng không muốn lại tiếp tục một mình ra vẻ ta đây. Bất quá lời Ma Uyên nói cũng không sai, ba người này quả thật có chút bản lĩnh. Mình đường đường chí thánh đỉnh phong, vậy mà chậm chạp không bắt được ba kẻ chí thánh sơ kỳ, còn ngược lại bị chơi xỏ một vố. Điều này khiến hắn vừa nghi ngờ vừa tức giận.
"Xong đời, làm sao bây giờ?"
"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Ta cũng muốn hỏi xem làm sao bây giờ đây."
Hai người không ngừng lùi lại, liên tục truyền âm trao đổi, thế nhưng cuối cùng vẫn không trao đổi ra được thông tin hữu ích gì.
"Chết đi." Ma Nộ giơ bàn tay lên, một chưởng đánh về phía hai người. Một bàn tay màu đen khổng lồ ấn về phía hai người, bàn tay này hoàn toàn do ma khí tạo thành, vô cùng đáng sợ. Hai người nhìn nhau, tiên khí toàn thân bùng phát, tính toán ngăn cản đòn công kích này. Thế nhưng thực tế khác xa tưởng tượng, bọn họ còn chưa kịp chống đỡ bao lâu đã bị đánh bay ra ngoài. Thân thể như diều đứt dây đụng vào mặt đất, tung lên một mảng bụi mù lớn, một đám mây hình nấm bất chợt nổi lên.
"Chết." Ma Nộ lại đấm ra một quyền, hôm nay hắn quyết phải giết hai người này, còn quân đội ở đằng xa chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bị Ma Nộ lập tức đánh chết. Bởi vì họ cũng không giúp được gì, trước mặt loại cường giả này, bọn họ dù có lên bao nhiêu cũng chỉ là đồ ăn, đi lên một cái mất một cái.
"Xong rồi, ta vừa mới thành tiên a."
"Lão phu thành tiên chưa đến năm năm, lại phải chết sao? Tạo hóa trêu ngươi, xem ra tương lai không thuộc về lão phu, không nắm chắc được."
Nằm trong hố trời, hai người mặt mày tuyệt vọng, nhìn nắm đấm khổng lồ đang tiến đến, lập tức tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một giây, hai giây, ba giây.
Ròng rã mười mấy giây trôi qua, nắm đấm trong tưởng tượng vẫn không rơi xuống, hai người nghi ngờ mở to mắt. Không phải chứ, với cường giả như Ma Nộ, cho dù tiện tay một kích cũng là chuyện trong chớp mắt, căn bản không thể trì hoãn lâu như vậy được. Chờ bọn họ mở mắt, vẻ mặt bình tĩnh ban đầu đã chuyển thành kinh hoàng.
Chỉ thấy giữa không trung, một bóng người áo trắng đứng trên trời cao, đôi mắt vô cùng lạnh nhạt nhìn Ma Nộ và Ma Uyên.
"Hai vị, các ngươi xuất thủ như vậy, không coi Huyền Hoàng đại thế giới này ra gì sao?" Diệp Lâm nhàn nhạt vỗ vỗ quần áo, lẩm bẩm nói.
"Ngươi là ai?" Thấy đòn tiện tay của mình bị chặn lại, Ma Nộ nhíu mày, dưới chân rất bình tĩnh cùng Ma Uyên phối hợp bao vây Diệp Lâm vào giữa.
"Không quan trọng." Diệp Lâm vừa nói, vừa nắm tay vào khoảng không, vô số xiềng xích vàng từ hư không hiện ra, quấn về phía hai người. Xiềng xích vàng chính là hiện thân của quy tắc, trừ lực lượng quy tắc tương tự, không có bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản.
"Lực lượng quy tắc nồng đậm thật, ngươi vậy mà lĩnh ngộ quy tắc đến mức này?" Ma Nộ đang tràn đầy tự tin, nhìn thấy Diệp Lâm ra tay liền đột nhiên biến sắc, giọng nói sợ hãi, lập tức toàn thân cực tốc lùi lại, không ngừng tránh né công kích của Diệp Lâm. Thế nhưng xiềng xích vàng như giòi bám trong xương, quấn lấy hắn, khiến hắn khó phòng bị.
"Đoạn." Ma Nộ nổi giận gầm lên một tiếng, một bàn tay đánh ra, thế nhưng ngay sau đó, xiềng xích vàng chỉ khẽ vặn vẹo, cuối cùng lại trở lại như cũ, thừa cơ hội này, xiềng xích vàng trực tiếp quấn chặt toàn bộ thân thể của hắn.
"Chết tiệt." Mặt Ma Nộ khó coi, hắn phát hiện mình vậy mà không tránh thoát, đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì không hợp lẽ thường?
Còn Ma Uyên thấy tình hình không ổn, lập tức cực tốc lùi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận