Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1913: Thái Nguyên truyện ký 19

Giờ phút này, Liễu Băng trong lòng tràn ngập thất vọng, kéo theo đó là sự phẫn nộ tột độ. Vương cẩu lại dùng chuyện này lừa gạt nàng mười mấy năm, mười mấy năm qua, Vương cẩu từ người nàng chiếm được vô số lợi ích. Lúc này nghĩ lại, nàng liền phẫn nộ, trước kia có bao nhiêu tốt, trước kia nhẫn nhịn đến lúc này, biến thành căm hận ngút trời.
"Vương cẩu, tình cảm giữa ngươi và ta đã hết, nếu ngươi còn dám nhiều lời, ta lập tức giết ngươi, hy vọng ngươi tự lo liệu cho tốt." Liễu Băng nói với giọng điệu lạnh băng, trong lời nói không hề có chút dao động tình cảm, chỉ có ý lạnh thấu xương, như muốn đóng băng cả người.
"Chuyện gì xảy ra?" Nghe vậy, Vương cẩu đầy vẻ kinh ngạc, ngày trước Liễu Băng vừa nghe thấy mấy lời này, bản thân muốn gì nàng cũng cho, nhưng hôm nay là chuyện gì? Lẽ nào…lẽ nào nàng biết rồi?
"Liễu Băng, là hắn nói cho ngươi đúng không? Có phải con kiến kia nói cho ngươi không? Ngươi và ta cùng nhau lớn lên, bây giờ, ngươi ngay cả ta cũng không tin, lại đi tin một kẻ xa lạ?" Vương cẩu không tin nói, ánh mắt nhìn Thái Nguyên tràn đầy hận ý, chính là con kiến này, châm ngòi mối quan hệ giữa hắn và Liễu Băng.
"Ngậm miệng."
"Bốp~".
Một tiếng vang giòn tan vang lên, chỉ thấy trên mặt Vương cẩu xuất hiện một dấu bàn tay đỏ rực, nhìn sang Liễu Băng, nàng chậm rãi thu tay đang lơ lửng giữa không trung xuống.
"Ta không cho phép ngươi nói như vậy về thuần cương, còn dám nói xấu hắn, ta giết ngươi." Liễu Băng không chút lưu tình nói, nàng lúc này như một con sư tử mẹ che chở con, ai dám bất kính với Thái Nguyên, nàng sẽ lập tức xé nát người đó.
"Sao có thể…sao có thể như vậy?" Vương cẩu ngã xuống đất ôm lấy mặt sưng đỏ, đầy vẻ kinh ngạc, không dám tin, đây là lần đầu tiên Liễu Băng đánh hắn. Lần đầu tiên đối xử với hắn như vậy. Vì sao? Vì sao ngày xưa Liễu Băng đánh không trả mắng không nói lại lại biến thành dáng vẻ này?
"Đừng ầm ĩ, trước tiên giết mấy con kiến này đã rồi nói." Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên, chỉ thấy ở phía xa, con cự viên từng bước một tiến về phía Mạc lão, còn con Cửu U Thôn thiên Mãng thì đang hướng về phía này đi tới. Mỗi bước đi, mặt đất đều rung lên một cái.
"Xem ra, lần này chúng ta phải chết cùng nhau rồi, nếu không phải tại ta, ngươi cũng không cần phải chết, thật xin lỗi." Liễu Băng tựa vào lòng Thái Nguyên nói.
Còn phía sau lưng, Huyết Cương cũng đã tới, sắc mặt không hề có chút sợ hãi, đến Đại Hoang này, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết. Chỉ có chút tiếc nuối, không thể gặp nàng lần cuối.
"Ngốc à, ai nói là phải chết? Lần trước ta để nàng đi, lần này, ta cũng sẽ không để nàng chết trước mặt ta."
"Ta bây giờ đã có tư cách bảo vệ nàng rồi." Thái Nguyên ôn nhu nói, rồi nhẹ nhàng vỗ lưng ngọc của Liễu Băng, sau đó ôm nàng bay lên không, cả thân hình từ từ đi tới giữa không trung.
Hai mắt Thái Nguyên nhìn xuống bốn con cự thú kia, một khắc sau, toàn thân Thái Nguyên bộc phát ra khí thế vô song, khí thế này trực tiếp bao trùm toàn bộ Đại Hoang, bốn con cự thú bên dưới còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã hung hăng nện xuống đất. Chúng dựa vào mặt đất, dưới uy áp ngập trời này, chúng không thể động đậy dù chỉ một ngón tay.
Mà bên trong Đại Hoang, tất cả yêu thú đều như vậy, dù là những yêu thú Đại Thừa kỳ cao ngạo kia cũng vậy. Chúng hoảng sợ nhìn xung quanh, hai mắt loạn đảo, từ khi đột phá Đại Thừa kỳ, đây là lần đầu tiên chúng cảm nhận được cảm giác tử vong nồng đậm như vậy. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Lẽ nào thiên đạo nổi giận?
Bạn cần đăng nhập để bình luận