Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 4524: Con đường vô địch - thần dị bí cảnh 24

"Làm sao ngươi biết hắn mấy ngày nay sẽ c·hết?" Cố Thanh tò mò nhìn Diệp Lâm, đôi mắt lớn chớp chớp không rời mắt Diệp Lâm. Mà Diệp Lâm thì lộ ra vẻ bất đắc dĩ, ngươi hỏi thế này thì ta t·r·ả lời sao được? "Các ngươi cũng ở đây à?" Lúc này, phía trước hai người truyền đến giọng của Từ Phong. Thấy Từ Phong tươi cười đi tới, Cố Thanh không vội để ý mà quay sang nhìn Diệp Lâm. "Hắn là thật." Diệp Lâm thản nhiên nói. "Hai người các ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì mà thật hay giả?" Thấy hai người kỳ lạ như thế, Từ Phong vẻ mặt đầy nghi hoặc. "Lúc nãy chúng ta gặp một người giống hệt ngươi, nên muốn p·h·án đoán xem ngươi có phải là thật không." Cố Thanh kiên nhẫn giải t·h·í·c·h với Từ Phong. "À, ta cũng từng gặp, một người giống hệt ta l·ừ·a cả ta." Từ Phong thản nhiên phẩy tay. "Vậy ngươi p·h·án đoán thế nào, rồi giải quyết ra sao?" Cố Thanh nhìn Từ Phong hỏi nhỏ, đôi mắt thoáng ánh lên tia nguy hiểm. Từ Phong liền biến sắc, lập tức gãi đầu cười ha hả không nói gì. Vấn đề này, đây đúng là cái câu hỏi m·ấ·t m·ạ·ng, trả lời thế nào cũng sai. Huống chi, ta có thể nói với ngươi là ta có phương p·h·áp để phân biệt được à? Nếu nói ra thì còn không bị ngươi treo lên đ·á·n·h? "Đúng rồi, các ngươi ở đây làm gì thế?" Thấy chủ đề đã được chuyển, Từ Phong thở phào một hơi rồi hỏi. Hai người này ngồi trước cửa nhà người ta là làm gì vậy? Tình tứ đấy à? Vậy chẳng lẽ mình đang quấy rầy người ta? "Bên trong có một lão già, người toàn bảo bối, Diệp Lâm nói lão ta sắp c·hết, nên tụi ta ngồi đây." "Ngồi xổm chờ hắn c·hết." Cố Thanh nhún vai nói. Nơi họ đang đứng là chỗ sâu nhất của toàn bộ Thần Cổ tông, vì vậy, bọn họ đi dạo hầu như hết cả Thần Cổ tông rồi. Nên giờ cô cùng Diệp Lâm ngồi xổm canh lão già kia, Kim Tiên tầng tám đấy, trong tay lão ta chắc chắn có không ít đồ tốt. Chỉ cần chờ lão ta c·hết, bảo vật sẽ thuộc về bọn họ. "À, một lão già mà thôi, hắn không c·hết thì ta tiễn hắn c·hết, các ngươi làm vậy thật lãng phí thời gian." Từ Phong cười lạnh một tiếng rồi dứt khoát đi về phía đại điện. "Hắn tự xưng lúc đỉnh phong là Kim Tiên tầng tám, nhưng chúng ta không tin, ngươi tiện đường thăm dò cho tụi ta một chút." Thấy Từ Phong một mình đi tới, Cố Thanh cười đểu nói. Nghe vậy, Từ Phong chợt dừng lại, sau đó ngồi ngay ngắn bên cạnh Diệp Lâm không nói nữa. "Sao vậy? Không đi nữa à? Hắn có khi không phải Kim Tiên tầng tám, l·ừ·a tụi mình thôi." "Ta tin là mấy bậc lão tiền bối sẽ không thèm đùa giỡn với tụi mình." Từ Phong ngồi ngay ngắn cạnh Diệp Lâm, giọng ồm ồm đáp. Thấy vậy, Cố Thanh cũng không truy hỏi tiếp, ba người cứ thế lặng lẽ ngồi ở cửa đại điện chờ vị bên trong kia c·hết sớm một chút. Nếu vị kia liều m·ạ·n·g đ·á·n·h cược một phen thì cả ba không ai thoát được, nhưng vị kia không làm vậy thì đại biểu cho điều gì? Đại biểu vị kia đã có lòng quyết t·ử, chuẩn bị chịu c·hết một mình, nên căn bản chẳng thèm quan tâm đến họ. "Haizz." Tựa hồ như cảm nh·ậ·n được động tĩnh bên ngoài đại điện, trong đại điện lại vang lên tiếng thở dài nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận