Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2301: Độ Thần Châu

Chương 2301: Độ Thần Châu Trên đường đi, vào mắt ai nấy đều là người đeo mặt nạ, ở nơi này tất cả mọi người rất thần bí, sẽ không để lộ thân phận của mình dù chỉ một chút.
Đồng thời hấp thu ngọc phù, Diệp Lâm cũng biết mình đang ở đâu, Nguyên Thần giới chính là một thế giới rộng lớn, mà trong thế giới này có rất nhiều hòn đảo.
Những hòn đảo này ngăn cách bởi biển cả vô tận, mà biển cả này không phải nước, mà là oán niệm của ức ức vạn sinh linh, cho dù nguyên thần cảnh giới Thái Ất Huyền Tiên cũng không dám nói có thể vượt qua đại dương, muốn vượt qua biển cả đến hòn đảo khác, liền phải ngồi sản vật của Nguyên Thần giới, đó chính là Độ Thần Châu.
Độ Thần Châu này do vật liệu đặc thù chế tạo, có thể hoàn toàn ngăn cách những oán niệm kia, bất quá Độ Thần Châu này cũng không tiện nghi, ngồi một lần trọn vẹn mất năm viên Nguyên tinh.
Tức là năm vạn hạ phẩm tiên thạch, quả thực phát rồ.
Mà hòn đảo hắn đang ở được gọi là hồn đảo, hòn đảo không lớn cũng không nhỏ, trên đảo có ba nhà phòng đấu giá.
Và ba nhà phòng đấu giá này đều dùng Nguyên tinh để giao dịch.
Sau khi đi dạo sơ qua, Diệp Lâm cũng rút lui khỏi Nguyên Thần giới, Nguyên Thần giới mặc dù rất mới lạ, nhưng xét cho cùng chỉ là một cái bình đài giao dịch mà thôi.
Còn căn bản của mình là ở trong Tinh Hà Hoàn Vũ.
Nguyên thần trở về vị trí, Diệp Lâm nhìn hòn đảo dưới chân, cuối cùng lựa chọn rời đi.
Hắn sẽ phải đến Tử Vân Tinh hệ xem một chút.
Xem xong, Diệp Lâm cũng nên rời đi, dù sao giống như Liễu Bạch đã nói, con đường của mình là cô độc, bởi vì tốc độ trưởng thành của mình quá nhanh.
Nhanh đến mức không ai có thể đuổi kịp bước chân của mình.
Cho nên trên đường đi, người có thể làm bạn với mình ngày càng ít.
Chỉ có thể cô độc đi trên con đường này, trên đường đi đến bóng tối.
Nắm giữ tu vi Chân Tiên, hắn rất nhanh đã đến Tử Vân Tinh hệ, dù sao cường giả cảnh giới Chân Tiên có thể trong thời gian ngắn vượt qua không gian để đi đường.
Bây giờ Tử Vân Tinh hệ vô cùng nguy hiểm, tuy nhìn như bình thường không có gì khác biệt, nhưng trong mắt Diệp Lâm, Tử Vân Tinh hệ nhìn bề ngoài yên bình nhưng thực chất ẩn chứa sát cơ.
Khắp nơi đều là sát khí, phảng phất như đang nuôi cổ, một khi những sát khí này bạo phát, đến lúc đó, Tử Vân Tinh hệ sẽ sinh linh đồ thán, thậm chí ngay cả Chân Tiên cũng khó thoát khỏi liên lụy vận mệnh.
Bất quá bây giờ Diệp Lâm không có tâm tư quản những thứ này, hắn một đường đến Thương Khung thánh địa, liền thẳng đến động phủ của vị sư phụ tiện nghi.
Nhớ ngày đó, hắn còn cứu ra sư nương, giúp sư tôn bước vào tu vi Chân Tiên, còn đắc ý vì bản thân có được một chỗ dựa Chân Tiên.
Không ngờ bây giờ, chính mình đã vượt qua cả sư phụ của mình.
Thật là vật đổi sao dời, có lúc, kế hoạch thật không theo kịp sự thay đổi.
Câu nói của Liễu Bạch khi rời đi, có thể quá thâm ý.
"Ồ? Tiểu tử tới rồi à?"
Gia Cát Vân vẫn như trước, lười biếng nằm trên ghế dựa phơi nắng, nhưng so với lúc trước, trong mắt Gia Cát Vân hiện giờ rõ ràng có ánh sáng.
Nhiều năm tâm nguyện sống lại đã thành, cuộc sống của hắn cũng có mục đích, tự nhiên là có ánh sáng.
"Sư phụ người vẫn vậy, không có một chút theo đuổi sao?"
Diệp Lâm cười hướng Gia Cát Vân đi đến, trong đó vẫn không quên trêu ghẹo Gia Cát Vân.
"Thật là, lớn lên liền dám trêu chọc ta, tiểu tử, giữa ngươi và ta, chỉ có danh nghĩa sư đồ, không có thực chất sư đồ, nói cho cùng, giữa ngươi và ta, lão già ta còn thiếu ngươi một món nợ ân tình lớn."
"Để lão già ta đoán xem, lần này tới... là nói lời từ biệt a?"
Gia Cát Vân cầm mũ rơm đang che mặt xuống cười nói, rồi từ trên ghế nằm bước xuống, khom lưng từng bước đi về phía xa, còn Diệp Lâm thì từng bước theo sau lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận