Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2898: Con đường vô địch - đến Trung Châu

Chương 2898: Con đường vô địch - đến Trung Châu
Đối với chuyện này, Diệp Lâm chỉ cười nhạt một tiếng không nói gì thêm.
"Đi thôi, ta có lẽ đã thấy Trung Châu rồi."
Diệp Lâm xuyên qua tầng mây dày đặc trước mắt, nhìn thấy một mảnh đại lục rộng lớn như ẩn như hiện, đại lục mênh mông vô bờ cực kỳ to lớn, chiếm cứ nửa vùng biển trước mắt.
"Đây chính là Trung Châu sao?"
Cô Độc Phong bước đến cạnh Diệp Lâm, cùng nhìn về phía nơi xa, bóng ảnh mờ ảo như đang tự lẩm bẩm. Hắn đến rồi, đã đến Trung Châu, nơi mà các thiên kiêu tứ đại châu ngày đêm mong nhớ. Nơi trước mắt chính là đấu trường để các thiên kiêu chân chính tranh giành, là nấm mồ của những thiên tài thực thụ.
"Đi thôi, đi xem thử, cái Trung Châu này rốt cuộc có gì khác biệt, vì sao có thể khiến nhiều người hướng tới như vậy."
Diệp Lâm nhếch mép, bước một bước, thân thể liền đã đến ngoài vạn dặm, còn Cô Độc Phong thì theo sát phía sau lưng Diệp Lâm. Hai người thân thể như quỷ mị, liên tục biến mất rồi hiện ra trên bầu trời.
"Một đạo bình chướng."
Vài hơi sau, Diệp Lâm đã đến trước đại lục, nhìn đại lục xanh um tươi tốt, bị tầng mây bao phủ. Khi muốn tiến thêm một bước, liền nhận thấy một lực cản chưa từng có.
Diệp Lâm chậm rãi xòe bàn tay ra, sau một khắc, một cảm giác rắn chắc truyền đến đầu óc hắn. Phía trước là một đạo bình chướng.
"Trung Châu còn có khí tường này sao? Không ai nói qua mà."
Cô Độc Phong cũng chậm rãi sờ vào bình chướng trước mặt, thản nhiên nói. Bình phong này nói trắng ra là sản phẩm của các dòng khí lưu tán loạn tốc độ cao va chạm vào nhau và dung hợp, là một khí tường vô cùng bền chắc.
"Đã đến đây rồi, không thể bị thứ này ngăn lại được."
Diệp Lâm có chút suy tư một lát, bàn tay liền bắt đầu dùng sức, chỉ thấy bàn tay Diệp Lâm chậm rãi khảm vào bên trong. Nhưng sau đó, trên bàn tay Diệp Lâm lại xuất hiện những vết máu nhỏ. Theo bàn tay càng xuyên sâu vào, những vết máu này càng nhiều, đến cuối cùng, da thịt Diệp Lâm còn rỉ ra từng tia máu tươi. Phải biết, trước đó lôi đình trong biển lôi cũng không gây tổn hại đến Diệp Lâm chút nào, bây giờ lại bị khí tường này phá phòng ngự. Khi dò xét vào trong, bàn tay Diệp Lâm đã hoàn toàn thay đổi, huyết nhục bên trên bay tứ tung, từng giọt máu tươi còn chưa kịp chảy ra đã bị khí lưu giảm xóc tốc độ cao này xoáy thành bột mịn. Có thể phá vỡ phòng ngự Chân Tiên của Diệp Lâm, có thể thấy uy lực của khí tường này mạnh mẽ đến mức nào.
"Không thể nào, khí tường này sao lại lợi hại như vậy?"
Nhìn huyết nhục trên bàn tay Diệp Lâm bị khí tường không ngừng bào mòn như từng tờ giấy cho đến khi còn lại một bộ bạch cốt, Cô Độc Phong không thể tin được. Vì sao khí tường này lại lợi hại như vậy? Hắn đã tận mắt chứng kiến sự phòng ngự của nhục thân Diệp Lâm, đó là một người mà ngay cả lôi hải cũng không làm gì được, vì sao bây giờ lại bị cái khí tường này làm cho thương tích thành như vậy? Mà cuối cùng, Diệp Lâm vẫn rút tay ra. Khi nhìn lại, cánh tay phải Diệp Lâm đã không còn nửa điểm huyết nhục, chỉ còn bộ xương trắng hếu, trông rất đáng sợ.
"Khí tường như vậy, e là không ai có thể vào được."
Nhìn cánh tay phải của Diệp Lâm dần dần hồi phục da thịt, Cô Độc Phong sắc mặt khó coi nói. Ngay cả Diệp Lâm mà còn như vậy, lấy nhục thân phòng ngự của Diệp Lâm mà còn chật vật thế này, vậy thì ai còn có thể vào Trung Châu?
"Cái Trung Châu này, không đơn giản."
Nhìn những điểm đen như ngôi sao đang bốc lên trên xương trắng ở cánh tay phải, Diệp Lâm nhíu mày nói. Cảm giác khói đen này, thật quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận