Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3036: Con đường vô địch - vội vàng năm mươi năm

Chương 3036: Con đường vô địch - Vội vã năm mươi năm Vừa trải qua đau khổ đi vào đám tán tu, sau khi nhắm mắt lại không đợi mấy hơi thở liền đầy mặt khiếp sợ mở to mắt. Bọn họ cực kỳ ăn ý liếc nhau, sau đó lại nhộn nhịp nhắm mắt lại. Giờ khắc này, bọn họ cũng biết, những đau khổ bọn họ vừa trải qua không hề vô ích. Quả nhiên, trên thế giới này, không có chuyện gì là khổ vô ích, hôm nay chịu khổ, sớm muộn gì cũng sẽ được báo đáp bằng những cách khiến người ngạc nhiên. Nếu thật sự có khổ mà không được gì, vậy chứng tỏ ngươi đã đi nhầm hướng. Đi nhầm hướng thì dù có cố chịu khổ cũng bằng thừa, vô ích.
Giờ phút này, Long đảo yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đều lâm vào trạng thái ngộ đạo sâu sắc. Lúc này, bất kể là có thù oán hay không, đều ngồi nghiêm chỉnh. Nếu ai mà đánh nhau vào lúc này, chắc chắn sẽ bị những người khác hợp sức tấn công. Thời gian Long đảo mở ra là một trăm năm, đồng nghĩa với việc, những thiên kiêu này có thể ròng rã ở lại đây trong một trăm năm.
Một trăm năm đối với những tu sĩ bình thường, có lẽ chỉ đủ để tu luyện được hơn mười đạo thì đã rất tốt rồi. Nhưng những người ngồi ở đây, sao có thể là thiên kiêu bình thường? Từng người một đều có ngộ tính mạnh mẽ đáng sợ, mạnh mẽ đến mức khiến người run rẩy.
Cứ như vậy, thời gian từng chút từng chút trôi qua. Những người đang trong trạng thái ngộ đạo căn bản không cảm nhận được sự thay đổi của thời gian. Lúc này, trong mắt họ đã hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, thứ duy nhất còn lại là đạo. Mở mắt ra là đạo, nhắm mắt lại cũng là đạo.
"Lạc Dao thật là nhàm chán a, Diệp Lâm ca ca rốt cuộc khi nào mới có thể ra ngoài a." Bên ngoài, Lạc Dao chân đạp mây, nhảy tới nhảy lui trong hư không, vừa nhảy vừa nhổ nước bọt nói. Vốn nàng đã là người không thích ngồi yên, bây giờ phải ở chỗ này lâu như vậy, đương nhiên không chịu được.
"Dựa vào thời gian mà tính, còn năm mươi năm nữa." Cô Độc Tiêu bấm ngón tay tính toán, cười nói.
"Năm mươi năm, còn một nửa thời gian." Trong khoảnh khắc, mặt Lạc Dao xụ xuống hoàn toàn. Còn tận năm mươi năm nữa, nàng mới vừa vượt qua được năm mươi năm mà thôi. Đáng tiếc Lạc Dao lại không thích bế quan, nếu Lạc Dao biết bế quan tốt đến nhường nào thì hay biết mấy. Nhìn Diệp Lâm ca ca bế quan, nhắm mắt một cái, một trăm năm đã trôi qua rồi.
"Đã vậy, ông nội liền mang Lạc Dao xuống hạ giới dạo chơi một phen." Suy tư một lát, Cô Độc Tiêu cười ôm Lạc Dao vào trong ngực. Hắn hiện tại yêu thích Lạc Dao vô cùng, đồng thời cũng nghi hoặc Lạc Dao rốt cuộc có lai lịch gì. Không hề có một chút khí tức ba động, mà trong cơ thể cũng không có bất kỳ tu vi nào, thân thể thì rõ ràng rất yếu đuối, không khác gì phàm nhân, nhưng tại sao có thể xem áp lực của Trung Châu như không có gì? Bảo nàng là phàm nhân sao? Ngươi có thấy phàm nhân nào sống năm mươi năm mà không có gì thay đổi chưa? Bảo nàng không phải phàm nhân thì lại không có bất kỳ tu vi nào. Kỳ lạ, thật sự là kỳ lạ. Cho dù cả đời hắn đã chứng kiến vô số chuyện phi lý đến cực điểm, giờ phút này vẫn bị Lạc Dao làm cho hoài nghi chính bản thân mình.
"Tốt, tốt." Nghe Cô Độc Tiêu nói muốn đưa mình đi chơi, Lạc Dao lập tức vỗ tay cười nói.
"Ha ha ha, vậy thì đi thôi."
"Vân Phong đạo hữu, nơi này liền giao cho ngươi." Cô Độc Tiêu cười ha ha, quay người hướng về Vân Phong khẽ cười nói.
"Tiền bối cứ việc đi, nơi này có ta trông coi." Vân Phong khẽ cười nói. Ngay lập tức, Cô Độc Tiêu tùy ý vung tay, thân thể chui vào hư không biến mất không thấy bóng dáng.
Còn về Vân Phong, thì không lo lắng chút nào về an nguy của Lạc Dao. Cô Độc Tiêu là ai? Đó là chiến thần của trăm vạn năm trước, là người dám rút đao với cả Kim Tiên, há lại lại đi làm gì một đứa bé con?
"Năm mươi năm đã trôi qua, cũng không biết các ngươi thế nào rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận