Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3182: Con đường vô địch - táo bạo giúp đỡ

Mà cái kia ma khí đầy trời, chính là phát ra từ thân thể những đại ma này. Nhìn qua một lượt, ước chừng có mấy ngàn tên, thuần một màu đều là Chân Tiên đỉnh phong. Đây mới là vị trí mà Độc Tôn đang mờ mịt, khi nào thì Chân Tiên đỉnh phong lại trở nên không đáng giá như vậy? Hơn nữa mỗi một vị đều có tư cách lưu danh tuyệt thế trên Thiên Kiêu Bảng. Nếu thực lực như vậy mà tham gia đấu tranh Thiên Kiêu Bảng, thì còn có chuyện gì cho những người kia nữa? E rằng Thiên Kiêu Bảng sẽ trực tiếp bị chiếm bảng mất thôi? Muốn xem một thế lực có nội tình thâm hậu hay không, không phải nhìn nó chiếm bao nhiêu địa bàn lớn, cũng không phải nhìn có bao nhiêu cường giả, càng không phải nhìn người đứng đầu có uy vọng ra sao. Mà phải nhìn thực lực tông môn hoặc tộc nhân của nó như thế nào, thiên tư có đủ tốt hay không, thế hệ trẻ tuổi có sinh cơ mạnh mẽ hay không. Dù sao thế hệ trẻ tuổi mới là căn bản truyền thừa của một tòa thế lực lớn, một phương đại tộc. Độc Tôn có nghĩ qua cái thế lực gọi là Cấm Hư này rất mạnh, nội tình rất thâm hậu, thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, cái đồ chơi này nội tình lại thâm hậu đến vậy. Mấy ngàn ma tu Chân Tiên đỉnh phong, hơn nữa mỗi một vị đều có tư cách bước vào top một ngàn của Thiên Kiêu Bảng. Giờ Độc Tôn chỉ muốn nói một câu, có nội tình này thì nói sớm đi, nói sớm chúng ta đã thắng mẹ nó rồi. "Đồ nhi? Đồ nhi? Có phải là không đủ không? Hay là thực lực tổng hợp không ra thế nào? Ngươi đừng ghét bỏ, dù sao Cấm Hư ta hiện tại cũng không ra gì cho lắm, nếu không hài lòng, lão phu trực tiếp đi bắt mấy cái dòng dõi Ma Thần kia cho ngươi." "Dù gì cũng là con cháu Kim Tiên, trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch Kim Tiên, nghiêm túc mà nói thì vẫn rất có thể đánh." Thấy Độc Tôn một câu cũng không nói, lão giả còn tưởng Độc Tôn không hài lòng, vì vậy vội vàng mở miệng nói. Chính mình chờ ức ức vạn năm mới chờ được một người trẻ tuổi thích hợp nhất để tu luyện Đại Vô Thiên Thánh Pháp của mình, càng là người trẻ tuổi có hi vọng kế thừa một thân truyền thừa của mình, hắn không muốn bỏ qua như vậy. Dù sao mình sắp không được nữa, hắn cũng không muốn truyền thừa Cấm Hư bị hủy trong tay mình. "Đủ rồi, đủ rồi, thế này đủ rồi." Nghe được lời lão giả, Độc Tôn lúc này mới hồi phục tinh thần lại, lẩm bẩm nói. "Đủ rồi là tốt, đủ rồi là tốt, đồ nhi à, cái đại thế tranh cũng chỉ là chuyện như vậy, nơi này chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi, tranh đoạt đế lộ mới thật sự là đại thế tranh." "Nếu mệt thì cứ trở về, bây giờ ngươi là đệ tử của lão phu, truyền nhân Cấm Hư, mấy bọn tiểu bối kia không dám động đến một sợi lông của ngươi." "Chờ ngươi kế thừa cả đời truyền thừa của lão phu, đám vật nhỏ trong Ma Vực này chẳng phải tùy tiện đánh sao?" "Đừng quá nghiêm túc, vui đùa một chút là được rồi, vui đùa một chút rồi về." Lão giả giống như lão bà tử tận tình khuyên can, còn Độc Tôn thì chỉ trầm mặc gật đầu. Xem ra Cấm Hư này còn mạnh hơn mình tưởng tượng, vậy mà lại coi đại thế tranh ở Ma Vực như tiểu đả tiểu nháo, thật là khẩu khí lớn thật. Thế nhưng hình như người ta vừa vặn có thực lực đó. "Tốt, ngươi cứ chơi cho thoải mái, mấy con ma con đều nghe ngươi sai bảo, ai mà không nghe lời thì báo ta, ta đánh cha của bọn chúng." Lão giả nói xong thì lưu luyến không rời cúp máy liên lạc, hắn rất thích đứa đệ tử này. Dù sao đợi ức ức vạn năm mới có được một đứa, là hy vọng cuối cùng của Cấm Hư bọn họ, hắn rất trân trọng. Còn Độc Tôn thì cảm giác nhạy bén nhận thấy được, ngay khi giọng nói của lão giả vừa dứt, mấy ngàn ma tu phía trước đều đồng loạt run rẩy cả người, không biết có phải là ảo giác không. Cũng không thể gọi bọn gia hỏa này là ma tu, bọn gia hỏa này nghiêm túc mà nói không phải ma tu gì, mà là ma thật sự, thứ ma thuần túy nhất trên đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận