Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3195: Con đường vô địch - lấy tên Lý Tiêu Dao

Bây giờ, Diệp Lâm hiển nhiên đã nảy sinh lòng yêu mến tài năng đối với Lý Phong trước mắt.
"Ngươi chính là Diệp Lâm? Ta không giết ngươi, ngươi đi đi."
Chờ Lý Phong quen thuộc hoàn cảnh bốn phía, lúc này mới nhìn về phía Diệp Lâm, sau khi nghiêm túc nhìn Diệp Lâm một chút, Lý Phong lắc đầu nói.
"Ơ? Sao ta không còn cà lăm nữa?"
Đột nhiên, Lý Phong tựa như ý thức được điều gì, đột ngột che miệng, vẻ mặt kinh ngạc nói.
Đúng a, sao mình lại không cà lăm?
"Ngươi bây giờ đã hoàn toàn khôi phục tự do, về sau sẽ không còn đau đầu, có muốn đi theo ta không?"
Ánh mắt Diệp Lâm dịu dàng nhìn Lý Phong trước mắt, khẽ nói, tương lai của người này là một mảnh rộng mở, nếu như trở thành tùy tùng của mình, có khả năng tránh cho cho mình rất nhiều phiền phức.
"Tự do? Ta thật sự tự do?"
"Về sau sẽ không còn đau đầu?"
Nghe Diệp Lâm nói, hai mắt Lý Phong sáng lên, vẻ mặt không dám tin, nhưng sau một khắc thần sắc lại ảm đạm xuống.
Đây là không thể nào, hắn quá biết thủ đoạn kinh khủng của tên kia.
"Ngươi đừng gạt ta, ngươi đi đi, ta còn phải chờ trở về đây."
Vừa nghĩ tới nhiệm vụ của mình còn chưa hoàn thành, trở về lại phải chịu tra tấn không khác gì địa ngục, Lý Phong liền đau khổ nhắm mắt lại.
"Ngươi không tin? Lúc trước ngươi đau đầu sẽ có dấu hiệu gì?"
Nhìn vẻ mặt không tin của Lý Phong, Diệp Lâm nhất thời không chắc chắn được, đứa nhỏ này nhìn ngốc nghếch, nhưng không dễ bị lừa gạt.
"Ta cũng đau đầu như lúc trước..."
Nghe vậy, Lý Phong suy tư, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, cắn nhẹ môi, rồi nhắm mắt lại.
Một hơi, hai hơi, ba hơi, bốn hơi…
Ròng rã hơn trăm hơi thở trôi qua, cơn đau dữ dội trong tưởng tượng không hề ập đến, hai mắt Lý Phong càng hiện lên một tia không thể tin.
Đầu thế mà đã hết đau? Người trước mắt nói là sự thật, hắn không lừa gạt mình?
Trong giây lát, Lý Phong vô cùng hưng phấn, hắn dùng cả tay chân không ngừng chạy quanh người Diệp Lâm, tốc độ nhanh đến mức gần như hóa thành một bóng mờ.
"Đầu đã hết đau, ta tự do, tự do rồi!"
"Tự do."
Trong mật thất nhỏ này, Lý Phong cao giọng hoan hô, Diệp Lâm cứ thế khoanh tay, mỉm cười nhìn cảnh tượng này.
Dần dần, Lý Phong bắt đầu bình tĩnh lại, hắn lại bò lên giường nhìn Diệp Lâm.
"Sao nào? Ta đã giải quyết vấn đề đau đầu, trả lại cho ngươi tự do, giờ nghĩ kỹ chưa? Đi theo ta."
Diệp Lâm nói xong, Lý Phong cứ thế nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm.
"Đi theo ngươi, có nhốt ta dưới lòng đất tối tăm không ánh mặt trời không?"
"Không."
"Có dùng xiềng xích trói chặt ta không?"
"Không."
"Có khiến ta tiếp tục đau đầu không?"
"Không."
"Có để ta ngày nào cũng xem một loại hình ảnh đau đầu muốn nứt ra không?"
"Không."
Sau một hồi hỏi thăm, hai mắt Lý Phong dần sáng lên.
"Vậy ta đi theo ngươi."
Nhìn Lý Phong trước mắt, Diệp Lâm cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ này trước đây đã trải qua những gì?
Cái gì mà giam dưới lòng đất tối tăm không ánh mặt trời? Dùng xích sắt trói lại?
"Tốt, đi theo ta là tốt rồi, tên ngươi bây giờ không hay, Lý Phong, nghe như là đang mắng người."
"Ừm, ngươi thích tự do, thích không bị ai trói buộc tự do tự tại, vậy từ hôm nay, ngươi sẽ tên là Lý Tiêu Dao."
Diệp Lâm suy nghĩ một chút rồi trịnh trọng nói.
"Lý Tiêu Dao… Lý Tiêu Dao." Miệng cẩn thận lẩm nhẩm mấy tiếng, Lý Tiêu Dao đột nhiên cười ngây ngô.
"Êm tai, Lý Tiêu Dao êm tai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận