Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 590: Tông chủ kế nhiệm nghi thức

Chương 590: Nghi thức kế nhiệm tông chủ
Đệ tử cầm Lưu Ảnh Thạch sờ lên cằm, mặt đầy vẻ trào phúng cười lớn, nói cái trò đánh bạc kia quá vô lý, đoán sai là mất trắng. Còn Lưu Ảnh Thạch thì đúng là một món hời không lỗ, dù Diệp Lâm thua thì cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục, cứ hỏi xem, cái tiêu đề "Trận chiến tranh giành vị trí tông chủ Vô Danh Sơn, danh sách các đệ tử giao đấu" đã đủ hấp dẫn người chưa? Một khối Lưu Ảnh Thạch giá ba linh thạch hạ phẩm, nhưng trở tay là có thể bán một trăm linh thạch hạ phẩm một khối. Mà thị trường thì lại là toàn bộ năm quận của nhân tộc, dù sao bọn họ đều tò mò về việc ai sẽ là môn chủ tiếp theo của Vô Danh Sơn. Lần này thì đúng là lời to rồi.
Ba vị Thiên Quân quan chiến bên ngoài thấy vậy, đều gật đầu liên tục, trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng. Đệ tử Thái Sơ này không tệ, tâm tính, tiềm lực, thiên phú, ngộ tính, chiến lực đều không có gì đáng chê trách, rất thích hợp làm tông chủ. Những người có thể làm tông chủ Vô Danh Sơn đều thuộc loại đứng đầu trong cùng cấp, khó tìm được đối thủ trong năm quận của nhân tộc. Ngươi mà ngay cả người cùng cấp cũng không đè được, thì làm sao mà làm tông chủ?
"Kết quả đã có rồi, mọi người ra ngoài đi, nghi thức kế nhiệm tông chủ sẽ lập tức được tiến hành." Thiên Quân nói, giọng nói vang vọng cả tiểu thiên địa, ý thúc giục trong giọng nói thì ai cũng có thể nghe ra được.
Nghe vậy, các đệ tử vừa mới còn hớn hở đều lập tức nghiêm mặt, ở đây không ai ngốc, bọn họ đều biết càng vội vàng thì tình hình càng không tốt. Từng bóng người bay ra khỏi tiểu thiên địa, toàn bộ đệ tử Vô Danh Sơn còn lại đều vội vã đi về phía hậu sơn. Nghi thức kế nhiệm phải được cử hành ở tổ địa, cho nên mỗi lần kế nhiệm tông chủ đều phải làm ở hậu sơn.
Ở hậu sơn, khi các đệ tử tề tựu lại, cả hậu sơn tràn ngập bóng người. Lúc này, tất cả đệ tử Vô Danh Sơn đều đã đến, ngay cả đệ tử bế tử quan nghe tin cũng phải phá quan đi ra. Dù sao, chuyện trọng đại như vậy thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
"Chư vị sư huynh, đi thôi." Diệp Lâm nhìn sáu đệ tử trong danh sách, cười nói.
Còn Triệu Hoài An nghe vậy thì cười khổ lắc đầu. "Ngài hiện tại là tông chủ, không thể gọi chúng ta là sư huynh được nữa, như vậy sẽ loạn vai vế mất, tông chủ, mời." Triệu Hoài An đưa tay về phía Diệp Lâm, cúi người nói.
Diệp Lâm nghe vậy thì khẽ khựng lại, nhàn nhạt gật đầu, quay người đi về phía lối ra, sáu người còn lại đi sát phía sau Diệp Lâm. Bảy người cùng nhau đến hậu sơn, lúc này, một cầu thang dài hun hút kéo dài đến tận trời xanh, ở cuối cầu thang là một cái bình đài, trên bình đài có một bàn gỗ tử đàn, trên bàn gỗ màu đỏ đặt ba vật được vải đỏ bao phủ. Bên cạnh bàn gỗ tử đàn, có một nam tử trung niên, mỉm cười nhìn Diệp Lâm.
Xung quanh đài cao trong hư không, có những thân ảnh đứng, những thân ảnh này đều là chân quân Hợp Đạo kỳ, nhìn sơ qua đã thấy có đến bốn mươi ba vị. Lúc này, Diệp Lâm thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của Vô Danh Sơn, trách sao mấy ngày trước quân phản loạn đông như vậy mà lại bị Vô Danh Sơn trấn áp trong chưa đầy một tháng. Nội tình như thế này thì đúng là quá khủng khiếp.
Mà phía sau đài cao, có ba bóng người rực rỡ như mặt trời đứng đó, đến khi Diệp Lâm cùng sáu đệ tử danh sách đến nơi thì mọi ánh mắt ở đây đều đổ dồn vào người Diệp Lâm. Lúc này, trên vai Diệp Lâm không khỏi cảm thấy hơi nặng nề.
"Mời tông chủ, lên thang trời." Lúc này, Thiên Quân kia mở miệng nói, giọng nói vang vọng toàn bộ Vô Danh Sơn, hộ tông đại trận Vô Danh Sơn lúc này đã được triển khai toàn bộ, sự phòng bị đã đạt đến mức độ chưa từng có. Diệp Lâm nghe vậy, trước sự chứng kiến của các đệ tử, một bước bước lên trên thang trời. Trong chốc lát, khí vận nhân tộc nồng đậm vô cùng bắt đầu tập trung về phía Diệp Lâm, mỗi bước chân của Diệp Lâm đều khiến cho khí vận nhân tộc càng thêm nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận