Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3173: Con đường vô địch - tuyệt thế Kiếm Tiên

"Tê... Người này... Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Đợi đến khi Vương Tiểu Nhị rời đi, hai tên gia hỏa trong tầng mây mới dám ló đầu ra, bọn họ nhìn đồng bọn đã chết lại càng hít sâu một hơi.
Vừa rồi, biến hóa của Vương Tiểu Nhị bọn họ đều thấy rõ, cho nên trong nhất thời trốn trong tầng mây không dám xuất hiện.
"Đi... Đi thôi, nơi này không thể ở nữa, ta cảm thấy sắp có đại khủng bố giáng xuống."
Trong mắt hai người hiện lên vẻ bối rối, sau đó lập tức quay người rời đi.
Mà vào khoảnh khắc hai người họ rời đi, toàn bộ Tử Tiêu thiên Cung đột nhiên bộc phát một cỗ khí tức cực mạnh, khí tức này bao phủ toàn bộ Tử Tiêu thành.
Ở trên Tử Tiêu thành, một con dị thú toàn thân tắm trong ngọn lửa tím, bốn chân như cột chống trời, trên đầu có một chiếc sừng nhọn, đang đạp lên lửa mà đứng trên Tử Tiêu thành.
Đôi mắt nó đầy vẻ hung hăng nhìn Tử Tiêu thiên Cung đã bị hủy không còn hình dạng, cùng với Tử Tiêu thành.
"Chết tiệt, chết tiệt, các ngươi tự tìm cái chết."
Dị thú nhìn xuống phía dưới những cái xác chết ngổn ngang, không ngừng phát ra những tiếng gầm thét, lập tức hai chân đạp mạnh, cả người biến mất trong thương khung.
Ở phía bên kia, Diệp Lâm đang quan chiến hoàn toàn không biết mọi chuyện đã xảy ra ở Tử Tiêu thiên Cung, hắn lặng lẽ nhìn chiến trường trước mắt.
Lúc này chiến trường đã đến hồi gay cấn, nhưng sao nhân số phe mình vẫn còn quá ít, không sao đột phá được.
"Hư Không Chi Tỏa."
Diệp Lâm khẽ vẫy tay, từng đạo xiềng xích màu vàng xuất hiện trong không gian, những xiềng xích này như quỷ mị vậy, ngươi vĩnh viễn không biết chúng sẽ xuất hiện từ đâu.
Ngay khi đám người xâm nhập đang chiếm thế thượng phong, thì phía sau lưng liền đột nhiên xuất hiện một đạo xiềng xích vàng, siết chặt bọn hắn.
Cảnh tượng này diễn ra liên tục trên chiến trường, khí vận giá trị đang nhanh chóng bị thiêu đốt, nhưng Diệp Lâm chẳng hề để ý, cứ thiêu đốt đi.
Dù sao biến bọn gia hỏa này thành thịt, thắng trận này mới là quan trọng nhất.
Có Diệp Lâm trợ giúp, cục diện chiến đấu thay đổi, đám người xâm nhập kia bị chiêu trò của Diệp Lâm làm cho khó chịu vô cùng, Hư Không Chi Tỏa một khi đã trói buộc bọn họ, thì không còn cách nào thoát thân.
Diệp Lâm cứ thế dùng sức một người để bù đắp sự chênh lệch về quân số, mà những thiên kiêu hiện thế bên Diệp Lâm lại càng đánh càng hưng phấn, càng đánh càng mạnh.
Có người một mình đè ba người mà đánh, có Diệp Lâm trấn giữ, bọn họ chẳng cần quan tâm phía sau lưng, không hề phòng bị mà cứ thế xung phong.
Dù sao họ không sợ, vì có Diệp Lâm trấn giữ phía sau, họ không cần quan tâm đến nguy hiểm từ phía sau.
"Ta giết ngươi."
Cuối cùng, trong chiến trường có người không chịu nổi, hắn đột nhiên tách khỏi chiến trường, xông về phía Diệp Lâm, mưu đồ một đao chém Diệp Lâm.
Mà Diệp Lâm chỉ tùy tay phẩy nhẹ, liền có một xiềng xích vàng từ hư không đột ngột chui ra, xuyên thủng cơ thể hắn.
Hắn trừng to mắt nhìn Diệp Lâm, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng, rồi toàn bộ thân hình nặng nề ngã xuống đất.
"Các vị đạo hữu, lui, rút lui khỏi Trung Châu."
"Đi, mau đi."
Trong nháy mắt, vô số người xâm nhập nhao nhao gào thét, bọn họ chẳng đoái hoài gì, quay người liền chạy về phương xa hư không.
Có Diệp Lâm trấn giữ, bọn họ không thể nào đột phá chiến trường, cứ kéo dài như thế này, bọn họ sẽ bị mài chết thôi.
Có người bỏ chạy, những kẻ còn lại cũng hết ý chí chiến đấu, bọn chúng quay người chạy.
Vì vậy mới xuất hiện một cảnh tượng buồn cười.
Đầy trời bóng người cố sống cố chết bỏ chạy, còn phía sau lưng là vài bóng người đang đuổi theo bọn họ.
Thông thường đều là một bóng người đuổi theo ba bốn bóng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận