Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 875: Bắt đầu

"Sư... sư tôn?"
Nhìn thấy Diệp Lâm, Diệp Bất Khuất không thể tin vào mắt mình, hắn không phải đã rơi xuống vách núi c·hết rồi sao? Sao còn có thể thấy sư tôn mình vừa mới bái chứ?
"Rõ ràng là ngươi đã vượt qua bài kiểm tra của ta, hiện tại ngươi chính là đệ t·ử thứ hai của ta, Diệp Lâm, ngươi còn một sư huynh."
"Ngày khác ta sẽ để hai người quen biết nhau, bây giờ thì đứng dậy, đi theo ta."
Diệp Lâm nói xong, chắp tay bước ra khỏi phòng, Diệp Bất Khuất sờ lên chiếc g·i·ư·ờ·n·g lớn mềm mại phía dưới, rồi quyến luyến không nỡ đuổi theo Diệp Lâm, chiếc g·i·ư·ờ·n·g mềm mại như thế, hắn đây là lần đầu tiên được ngủ, cũng là lần đầu tiên được thấy.
Hắn có chút không nỡ, nằm ở trên đó thật là thoải mái a.
Đợi đến khi ra sân, Diệp Lâm đã đứng ở trong sân từ sớm.
"Đứng tr·u·ng bình tấn, không có ta cho phép thì ngươi không được nhúc nhích, ngươi có t·h·i·ê·n tư tệ nhất ta từng thấy, muốn tu luyện, nhất định phải bỏ ra cố gắng gấp trăm, ngàn, vạn lần người khác."
Nghe lời Diệp Lâm, hai mắt Diệp Bất Khuất hiện lên vẻ kiên nghị, sau đó không chút do dự ghim tr·u·ng bình tấn sau lưng Diệp Lâm, mệt mỏi chút có sao, đau một chút thì sao? Đây là cơ hội mà bản thân mình đã khó khăn lắm mới có được.
Thấy Diệp Bất Khuất nghe lời như vậy, Diệp Lâm hài lòng gật đầu, sau đó vòng qua Diệp Bất Khuất đi vào phòng.
Sau đó, Diệp Lâm tìm một cái t·h·ùng gỗ lớn, đổ đầy linh dịch vào trong đó, lấy ra một quyển sách cổ, dựa theo những gì sách ghi, Diệp Lâm bỏ từng loại bảo dược vào t·h·ùng gỗ.
Rồi dùng linh khí khuấy đều, cùng các loại p·h·áp quyết, để dược tính của những dược liệu này có thể hòa quyện tốt hơn.
Tròn nửa canh giờ trôi qua, Diệp Lâm mới hoàn tất mọi thứ, nhìn dược dịch trước mắt, hắn hài lòng gật đầu, một t·h·ùng dược dịch như này, nếu mang ra ngoài, bán hơn vạn cực phẩm linh thạch cũng có người tranh nhau mua.
Đến khi Diệp Lâm đi ra ngoài sân, Diệp Bất Khuất đang thỉnh thoảng dùng tay chống lên đầu gối, chống lên đầu gối nghỉ một lát lại tiếp tục đứng tấn.
Nửa canh giờ tức một tiếng đồng hồ, một tiếng này đã sớm vắt kiệt sức lực trong cơ thể Diệp Bất Khuất, mà Diệp Lâm lại cần chính hiệu quả đó.
"Tốt, vào đi."
Diệp Lâm gọi Diệp Bất Khuất mồ hôi nhễ nhại vào trong phòng, liền duỗi ngón tay chỉ vào chiếc t·h·ùng gỗ trước mắt.
"Nhảy vào đi."
Diệp Lâm chỉ vào t·h·ùng gỗ nói, nghe vậy, Diệp Bất Khuất không chút do dự, trực tiếp nhảy vào t·h·ùng gỗ, ngay tức khắc, khuôn mặt nhỏ bé của Diệp Bất Khuất đỏ bừng.
Hắn cảm giác vô số luồng sức mạnh c·u·ồ·n c·u·ộ·n không ngừng tràn vào trong cơ thể mình, thực sự như muốn xé nát thân thể hắn ra vậy.
Nhưng mà ngay sau đó, Diệp Lâm đánh ra mấy đạo p·h·áp quyết vào người Diệp Bất Khuất, nói cho cùng thì Diệp Bất Khuất chỉ là một phàm nhân, dược tính của dược dịch này, nếu hắn không giúp hóa giải thì hắn có thể trực tiếp bị nổ tan xác.
Nhờ Diệp Lâm giúp đỡ, Diệp Bất Khuất không còn đau đớn như thế nữa, vẻ mặt dữ tợn dần thả lỏng, nhắm mắt lại hưởng thụ một cách tỉ mỉ.
Tròn ba canh giờ trôi qua, toàn bộ dược dịch trong t·h·ùng gỗ không còn lại một giọt nào, tất cả đã bị Diệp Bất Khuất hấp thu hết.
Thấy vậy, Diệp Lâm kiểm tra thân thể Diệp Bất Khuất, rồi nhíu mày khó mà nhận ra.
Tiểu t·ử này t·h·i·ê·n phú quá kém, dù đã sử dụng dược dịch do mình luyện chế từ rất nhiều bảo vật mà cũng chỉ vừa vặn đả thông hết kinh mạch, trạng thái này, căn bản là không thể tu luyện được.
Cho dù luyện võ cũng không có thành tựu gì lớn, mọi người đều biết, tu tiên còn khó hơn luyện võ gấp trăm ngàn vạn lần.
Sắc mặt Diệp Lâm nghiêm lại, hai tay nhanh chóng bấm niệm p·h·áp quyết, từng đạo p·h·áp quyết đánh vào người Diệp Bất Khuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận