Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1866: Vui

Hắn chỉ là hy vọng Diệp Lâm không muốn ở chỗ này hao tổn quá nhiều mà thôi, thế nhưng Liễu Bạch cũng không hỏi, hắn cũng lười hỏi đến. Hai người này lại không phải người ngốc, Diệp Lâm làm như thế, chắc là có ý nghĩ của mình. Đáng tiếc hắn đoán sai, vừa bước vào Địa Tiên hậu kỳ, Diệp Lâm chính là muốn đơn thuần thử xem thực lực hôm nay mà thôi, bất quá bây giờ xem xét, không tệ. Một chiêu này đủ để tùy ý gϊếт Địa Tiên trung kỳ tu sĩ, đối với Địa Tiên hậu kỳ tu sĩ bình thường cũng có thể tạo thành uy hϊếp không nhỏ. Dù sao hắn một chiêu này cũng chỉ dùng ba thành thực lực mà thôi.
Trăm dặm đoạn đường ba người rất nhẹ nhàng liền đi qua, bất quá Thiên Khải nhận lấy một chút thương tích nhỏ, không chú ý phía dưới, cánh tay bị cái kia quái vật cào rách một đường, bất quá uy hϊếp không lớn.
"Không ngờ vẫn là chủ quan."
Nhìn miệng vết thương chảy ra máu tươi màu tím đen, Thiên Khải sắc mặt khó coi nói, điều này có thể thấy được, đã trúng độc.
"Ta nói, ta bách độc bất xâm, bách độc đều không thể nhập thể." Thiên Khải môi khẽ động, lập tức một vệt thần quang bao phủ miệng vết thương, vài giây sau, máu tươi màu tím đen biến thành màu đỏ tươi, mà vết thương cũng dùng mấy giây liền trở về hình dáng ban đầu.
"Tốt, phía trước chính là kiếm vực, ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, bù lại tiêu hao vừa rồi, kiếm vực mới là nơi uy hϊếp lớn nhất, khác với hai cửa ải vừa rồi, kiếm vực bên trong thế nhưng là thật sự sẽ có người chết đấy."
Thiên Khải nói xong liền ngồi xếp bằng dưới đất bắt đầu khôi phục, hiển nhiên hắn đối với kiếm vực rất thận trọng, bởi vì hắn đã từng vấp ngã trong kiếm vực, cho nên lần này rõ ràng là đã khôn hơn.
Diệp Lâm thì cùng Liễu Bạch liếc nhau, hai người đều có thể thấy được sự ngưng trọng trong mắt đối phương, có thể khiến Thiên Khải thận trọng như thế, hai người bọn họ cũng không dám khinh thường. Dù sao thực lực của Thiên Khải không thể xem thường, không những vậy hắn còn thận trọng như vậy, bọn họ tự nhiên không dám khinh thường.
Nghỉ ngơi ròng rã nửa canh giờ, Thiên Khải lúc này mới một mặt ngưng trọng đứng dậy.
"Đi thôi, đi vào đi, ta cần nhắc nhở các ngươi đều đã nhắc nhở, tiếp theo cứ xem tạo hóa của chính các ngươi." Thiên Khải hít sâu một hơi, sau đó liên tiếp mấy đạo pháp quyết đánh vào bản thân, trên người lập tức nổi lên thần quang, sau đó, Thiên Khải dứt khoát kiên quyết bước vào trong đó, Diệp Lâm cùng Liễu Bạch liếc nhau rồi theo vào trong đó.
Con đường ánh sáng hai bên là hai ngọn núi lớn, trên ngọn núi lớn cắm vào từng thanh từng thanh kiếm gãy, nơi này rậm rạp chằng chịt đều là trường kiếm, bất quá vậy mà không có một cái nào là kiếm hoàn hảo. Hoặc là có tổn hại, hoặc là kiếm gãy.
Vừa bước vào trong đó, vô số kiếm khí xâm nhập.
Bạch bạch bạch, Diệp Lâm ánh mắt ngưng lại, toàn bộ thân thể liên tục lùi lại ba bước, trên mặt tràn đầy khiếp sợ. Phía trước đầy trời kiếm khí đang từ bên phía bọn họ xâm nhập, áp lực do kiếm khí tạo thành trực tiếp ép hắn lùi lại ba bước. Phải biết, đây chỉ là uy áp do kiếm khí tạo thành mà thôi, kiếm khí còn chưa đích thân giáng lâm, một khi đích thân giáng lâm, vậy sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Oanh.
Đột nhiên, một tiếng vang lên, phía trên kiếm khí bắt đầu dày đặc như mưa rơi xuống, quanh thân Thiên Khải lập tức xuất hiện một lồng ánh sáng đứng vững kiếm khí này, nhưng cái lồng ánh sáng này chỉ chống đỡ được ngắn ngủi vài giây đồng hồ liền ầm ầm vỡ vụn. Thiên Khải không ngừng thêm lồng ánh sáng cho chính mình, thế nhưng mỗi một lồng ánh sáng đều không chống cự được vài giây đồng hồ, trong đó, hắn tiêu hao cũng là rất lớn.
Liễu Bạch bên cạnh Diệp Lâm thì nhíu mày, bước ra một bước, kiếm khí trên bầu trời nháy mắt xâm nhập, kiếm khí như một dòng sông lao nhanh trấn áp về phía Liễu Bạch. Thế tất muốn gϊếт kẻ xâm nhập. Mà ngay khoảnh khắc sau, một vật giống như bát báu màu vàng úp lên đỉnh đầu Liễu Bạch, bát màu vàng phát ra vô tận thần quang, ngăn cản kiếm khí này bên ngoài, sau đó Liễu Bạch từng bước một đuổi theo bước chân của Thiên Khải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận