Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3984: Con đường vô địch - ngẩng đầu lên, ta gọi ngươi ngẩng đầu lên

Chương 3984: Con đường vô địch - Ngẩng đầu lên, ta bảo ngươi ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy thân thể khổng lồ của man thú đột nhiên đứng lên, hất tung tất cả sinh linh xung quanh, đôi mắt to lớn nhìn xuống bụng mình.
Ngay lập tức, nó nhìn thấy ba người Diệp Lâm.
Man thú há cái miệng rộng, từng đợt sóng năng lượng khủng bố tụ tập bên trong.
Trong khoảnh khắc, tóc gáy ba người dựng đứng.
"Đạp * m* nó, cho ta ngẩng đầu lên, ta bảo ngươi ngẩng đầu lên."
Ngay sau đó, một con tinh tinh khổng lồ nhảy lên đỉnh đầu man thú, hai tay nắm chặt đầu man thú giật mạnh lên tr·ê·n, một luồng hỏa tiễn màu đỏ bắn về phía phương xa, không gian tr·ê·n đường đi bị chấn vỡ không thương tiếc.
"Các ngươi cứ tiếp tục, con man thú này tự nhiên có chúng ta đối phó."
Âm thanh từ bốn phía vọng đến, vô số cự thú lại lần nữa xông lên.
Vừa rồi man thú phản ứng lớn như vậy, chứng tỏ ba người Diệp Lâm đã thực sự gây tổn thương cho nó, khiến nó cảm nh·ậ·n được nguy cơ.
Đến nước này, sao bọn họ có thể để ba người Diệp Lâm phải hứng chịu c·ô·ng kích của man thú?
Vô số đòn c·ô·ng kích k·h·ủ·n·g b·ố không chút lưu tình giáng xuống người man thú, khiến nó p·h·ẫ·n nộ gầm thét không ngừng, thân thể khổng lồ kịch l·i·ệ·t lắc lư, phàm là kẻ nào bị đụng phải đều bị hất bay ra ngoài.
Dù hình thể của chúng tương đương man thú, nhưng tốc độ, sức mạnh, khả năng phòng ngự và phản ứng đều kém xa.
Chỉ cần bị man thú chạm vào một cái thôi là đã trọng thương rồi.
Cũng may là chúng đông người, mới có thể tạm thời kiềm chế được man thú.
Nếu đánh một chọi một thì không biết đã bị man thú g·iết c·hết bao nhiêu lần rồi.
Đây chính là sự chênh lệch cảnh giới quá lớn.
"Tiếp tục đi."
Thấy man thú bị kiềm chế, Diệp Lâm vội vàng nói với Cô đ·ộ·c Phong.
Cô đ·ộ·c Phong lại tiếp tục c·ắ·t, mỗi lần c·ắ·t đều khiến cả tay hắn nổi gân xanh.
Từ những v·ết t·h·ươ·n·g xúc tu bị c·ắ·t đứt, từng giọt m·á·u tươi màu tím nhỏ xuống mặt đất.
Những xúc tu này chính là điểm yếu thực sự của man thú, trách không được nó tức giận như vậy.
Những tên kia ở ngoài kia đ·á·n·h nãy giờ mà không làm man thú trầy da chút nào, còn xúc tu này c·ắ·t một cái là m·á·u tươi chảy lênh láng.
Điều này đã nói lên rất nhiều điều.
Thân thể man thú kịch l·i·ệ·t lắc lư, nó đ·á·n·h một con cự thú trước mặt đến trọng thương, ngay lập tức có hơn chục con cự thú xông lên quấn lấy nó.
Một đám t·h·i·ê·n kiêu lộ rõ chân thân, hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên đã bị man thú đ·á·n·h cho bốc hỏa.
Mẹ nó, không dốc sức một chút thì mày tưởng mày vô đ·ị·c·h thiên hạ à?
Trong đó, có mấy t·h·i·ê·n kiêu nhân tộc trực tiếp t·h·i triển p·h·áp t·h·i·ê·n địa hợp nhất, thừa dịp man thú không chú ý mà đánh lén vào mắt nó.
Dù là bất kỳ sinh vật nào, bất kỳ chủng tộc nào, mắt cũng là một điểm yếu lớn.
Trừ phi nó không cần mắt.
"Xong rồi, xúc tu không còn nữa."
Thanh âm hưng phấn của Cô đ·ộ·c Phong vọng đến từ xa.
Diệp Lâm và Độc Tôn quay người nhìn, những xúc tu bảo vệ viên tinh thạch màu tím đã bị Cô đ·ộ·c Phong c·ắ·t đ·ứ·t từng cái.
Bề mặt viên tinh thạch còn dính đầy m·á·u tươi màu tím.
"Tốt, đ·á·n·h nát viên tinh thạch đó đi."
"Rống."
Diệp Lâm vừa định xông lên đ·á·n·h nát viên tinh thạch thì một tiếng gào thét đinh tai nhức óc vọng đến từ đỉnh đầu.
Trong nháy mắt, một luồng sóng xung kích lớn truyền đến, ba người Diệp Lâm bị hất bay ra ngoài.
Vô số cự thú xung quanh cũng bị hất tung.
Khí tức nửa bước Kim Tiên nồng đậm lan tỏa đến mọi ngóc ngách của chiến trường, vô số t·h·i·ê·n kiêu cảm nh·ậ·n được nỗi sợ hãi sâu trong linh hồn.
Đây là sự áp chế tuyệt đối về cảnh giới.
Dù nửa bước Kim Tiên không phải là Kim Tiên, nhưng cũng nắm giữ một tia Kim Tiên chi uy.
Mà tu vi của bọn họ bị trấn áp, chênh lệch giữa hai bên quá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận