Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2548: Đoan Ngọ an khang 5

Chương 2548: Đoan Ngọ an khang 5
Ai ngờ, đối với lời Diệp Lâm nói, Đông Phương Thần Minh không những không hề xem thường, ngược lại đầy mặt bội phục vỗ vai Diệp Lâm.
"Đạo hữu ngươi không biết đâu, lúc trước lần đầu tiên ta xông tháp cũng chủ quan, dẫn đến cuối cùng dừng chân ở tầng thứ bảy, lúc đó còn không lên được cả bảng Thiên Kiêu."
"Đến lần thứ hai, sau khi ta dốc hết tâm huyết nghiên cứu, mới khó khăn lắm xông qua được mười tầng, không những tốn hết mười canh giờ, xếp hạng cũng chỉ hơn bốn mươi vạn."
"Ngươi có thể trực tiếp xông đến tầng thứ mười, thật sự mở rộng tầm mắt cho ta, quả nhiên ta Đông Phương Thần Minh không có nhìn lầm người."
Đông Phương Thần Minh đầy mặt bội phục vỗ vai Diệp Lâm, hắn thật sự rất vui, hiện tại Diệp Lâm là cộng tác của hắn, Diệp Lâm càng mạnh, hắn càng vui.
Mà Ám Dạ ở một bên không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn Diệp Lâm, có vẻ như đang suy tư điều gì.
"Được rồi đạo hữu, dù sao chúng ta cũng đã xông tháp xong rồi, vậy thì đi thôi, về nghỉ ngơi hồi sức, ba ngày sau đến Vạn Thú viên."
Đông Phương Thần Minh vỗ vỗ vai Diệp Lâm an ủi.
Khi trước hắn đầy mặt tự tin tiến vào Thiên Kiêu tháp, cuối cùng chỉ dừng ở tầng thứ bảy, sau khi đi ra hắn đã nhốt mình trong sơn động suốt trăm năm.
Trăm năm thời gian hắn đều tự bế.
Dù sao người dám xông Thiên Kiêu tháp, đều là tự nhận mình là tuyệt thế thiên kiêu, nhưng đả kích trong thực tế rất lớn, hắn cũng không hy vọng Diệp Lâm bị đả kích như vậy.
Đông Phương Thần Minh lôi kéo Diệp Lâm đi vào một con hẻm nhỏ thần bí, sau đó liên tục vòng qua mấy con hẻm nhỏ khác.
Ám Dạ như thể đã biết Đông Phương Thần Minh định làm gì, đành bất đắc dĩ đi theo sau hai người.
Đi hết nửa canh giờ, đường đi phức tạp làm Diệp Lâm choáng váng cả đầu, cuối cùng, bọn họ cũng đến được chỗ cần đến.
Đó là một cánh cửa nhỏ màu đen.
Nói là cửa thì cũng không đúng lắm, phải nói là một mặt nền thì hơn.
Bởi vì ở cuối con hẻm nhỏ đen ngòm đó, Đông Phương Thần Minh mặt đầy thần bí đi đến cuối, sau đó lén lút nhìn ngó xung quanh, phát hiện không có động tĩnh gì, lúc này Đông Phương Thần Minh mới dùng chân nhấc một cái mặt nền đen nhánh lên.
Đập vào mắt, là một đoạn cầu thang rất dài, cầu thang nối thẳng xuống lòng đất.
"Đi thôi đạo hữu, hôm nay ta dẫn ngươi đi thư giãn một chút, chuẩn bị chiến đấu cho Vạn Thú viên ba ngày sau."
Đông Phương Thần Minh cười thần bí với Diệp Lâm, sau đó mặc Diệp Lâm đang ngơ ngác kéo Diệp Lâm đi dọc theo cầu thang xuống lòng đất.
Ám Dạ thì đi ở phía sau cùng của ba người, còn tiện tay kéo mặt nền đen kia lên.
Cầu thang rất tối, nhưng đối với bọn họ mà nói không khác gì ban ngày.
Đi một mạch đến nơi sâu nhất, Diệp Lâm mới nhìn thấy một cánh cửa sắt lớn, hai bên cửa đứng hai tráng hán, hai thanh niên lực lưỡng trên người tản ra khí tức đỉnh phong Địa Tiên nồng đậm.
"Bái kiến Đông Phương công tử."
Hai vị tráng hán thấy Đông Phương Thần Minh, lập tức cung kính thi lễ với Đông Phương Thần Minh.
Cường giả Chân Tiên dù ở đâu đều có địa vị vô cùng tôn quý, tu sĩ Địa Tiên Thiên Tiên bình thường thấy đều phải hành lễ.
"Được, mau mở cửa, lần này ta đến để đưa bằng hữu của ta đến vui chơi."
"À, đúng rồi, đây là lần đầu tiên bằng hữu của ta đến đây, nhớ sắp xếp cho tốt."
Đông Phương Thần Minh khoát tay nói, tiện tay ném ra một túi đựng đồ.
Một trong hai tráng hán nhận lấy túi trữ vật kiểm tra, lập tức mặt mày rạng rỡ thu vào trong ngực và cảm ơn.
"Vâng vâng, bạn của Đông Phương công tử chính là bạn của U Hồn chúng ta, nhất định sẽ chiếu cố tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận