Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 891: Cực Âm Sơn thám hiểm chuyến đi 8

"Nhanh lên, phía dưới có một lối ra, nhanh lên."
Đúng lúc này, Triệu Liễu nhìn xuống phía dưới, đột nhiên ánh mắt sáng lên, cả người trực tiếp rơi tự do, lộn một vòng rồi lăn vào bên trong miệng hang.
Lý Thắng Thiên và Vương Chiêu ở phía sau cũng thuận thế lăn vào miệng hang, ba người không màng hình tượng nằm rạp trong hang thở dốc, mà bên trong miệng hang, một con mắt to lớn gắt gao nhìn chằm chằm ba người bọn họ.
Cuối cùng, sau một tiếng gầm rú, con mắt to biến mất tại miệng hang.
Nhìn con mắt to biến mất, ba người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt a..."
Triệu Liễu hai mắt đỏ ngầu, tay phải nắm chặt, hung hăng đấm xuống đất trước mặt, hai mắt đỏ tươi, hắn lâm vào sự tự trách sâu sắc.
Từ khi vào Cực Âm Sơn đến giờ, đã có hai người chết trước mắt hắn, điều này khiến hắn, người vốn giàu lòng trắc ẩn, bao dung sư đệ sư muội, vô cùng tự trách.
"Sư huynh, phải làm sao bây giờ?"
Vương Chiêu sắc mặt lo lắng nói, hiện tại bọn họ đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, bên ngoài thì không ra được, mà đi vào trong thì chẳng biết sẽ gặp phải thứ gì.
"Đi, cho dù phải chết, ta cũng phải lấy được Chiêu Hồn phiên, chúng ta đã không còn đường lui."
Triệu Liễu hai mắt đỏ ngầu nói, đến giờ phút này, hắn đã không còn đường lui, chỉ có thể đi tới cùng.
Quay đầu chỉ có đường chết, tiếp tục đi về phía trước mới có một chút hy vọng sống.
Triệu Liễu lấy ra một cái ngọc phù từ trong nhẫn không gian, sắc mặt hung ác vô cùng.
"Nếu lại gặp phải quái vật gì, ta lập tức oanh sát nó."
Giọng Triệu Liễu cực kỳ ngoan độc, hắn vẫn có một chút tư tâm, trong lòng hắn vẫn khao khát Chiêu Hồn phiên, mà quay đầu thì bọn họ cũng có thể đi ra.
Với sát phạt thủ đoạn trong ngọc phù, hắn có thể trực tiếp oanh sát con quái vật kia.
Nhưng hắn không muốn làm vậy, hắn muốn Chiêu Hồn phiên, nội tâm hắn vẫn không thể buông bỏ cơ hội một bước lên trời đó.
Lý Thắng Thiên và Vương Chiêu thấy vậy, chỉ có thể đi theo sau Triệu Liễu, hiện tại bọn họ vẫn phải dựa vào Triệu Liễu.
"Triệu Liễu sư huynh rõ ràng đã nhập ma, nếu lại đi theo Triệu Liễu sư huynh, e rằng cuối cùng Chiêu Hồn phiên không tìm được, mà chúng ta lại chết ở chỗ này."
"Ta không muốn chết."
Lý Thắng Thiên truyền âm nói về phía bên cạnh, hiện tại hắn không muốn đi theo Triệu Liễu phát điên, hắn muốn sống, chết dù sao cũng chẳng so được với sống.
Nghe thấy tiếng truyền âm của Lý Thắng Thiên, Vương Chiêu hai mắt lập lòe, không biết đang nghĩ gì.
Nội tâm của nàng cũng không muốn đi theo Triệu Liễu nổi điên, chỉ cần mình cùng Lý Thắng Thiên hai người hợp lực, là có thể trong nháy mắt chế phục Triệu Liễu.
Nhưng ngọc phù trong tay Triệu Liễu khiến bọn họ vô cùng kiêng kỵ, trong đó lại phong ấn một kích của đại năng Độ Kiếp kỳ.
Một khi bị Triệu Liễu kích hoạt, hai người bọn họ đều chạy không thoát.
"Hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Vương Chiêu lén truyền âm cho Lý Thắng Thiên.
Lý Thắng Thiên nghe vậy khó nhọc gật đầu, hiện tại chỉ có thể vậy, muốn trong nháy mắt chế phục Triệu Liễu thật không dễ dàng.
Bên kia, Diệp Lâm và Nam Cung Yên Nhiên thì đã đến trước cầu thang xoắn ốc, trước mắt chính là con quái vật mặt người dài thườn thượt, Nam Cung Yên Nhiên thì đang ôm chặt bả vai Diệp Lâm.
Cùng nhau đi đến đây, bọn họ gặp rất nhiều gia hỏa có hình thù kỳ quái, mỗi lần đều khiến Nam Cung Yên Nhiên giật mình, đến bây giờ, Diệp Lâm đã quen với dáng vẻ này của Nam Cung Yên Nhiên.
"Rống."
Quái vật mặt người thấy Diệp Lâm và Nam Cung Yên Nhiên thì há cái miệng rộng đáng sợ gầm lên một tiếng, từng đợt sóng gợn có thể thấy bằng mắt thường lao về phía Diệp Lâm.
Nhưng khi sắp đến gần Diệp Lâm thì những gợn sóng này tự động tan biến, cứ như chưa từng xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận