Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1203: Thiên Hằng thế giới 47

Chương 1203: Thiên Hằng thế giới 47
Bên trong hoàng cung, các vị đại thần nhìn đại điện phía trước, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, không dám bước lên trước một bước. Bọn họ đều là những kẻ tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị, sở dĩ không bỏ trốn, là vì chạy cũng không thoát. Sở Dương đã sớm biết rõ ý đồ của chúng từ khi thu được Kim Ô quan thừa nhận. Những đại thần này đã bị Kim Ô quan khống chế hoàn toàn, cho nên bọn họ muốn chạy cũng không kịp, chỉ có thể cố gắng đến triều.
"Thừa tướng, mời."
Lúc này, một thanh âm từ phía sau truyền đến, hai vị hữu thừa tướng và tả thừa tướng đang đứng phía trước nhất mặt mày trắng bệch, cùng nhau trừng mắt liếc người vừa lên tiếng. Chân của hai người họ run lên không ngừng, trong lòng tự nhiên hiểu rõ những gì mình đã làm. Cho nên mới chậm chạp không dám bước lên trước, có lẽ lần đi này chính là một đi không trở lại.
"Tuyên, quần thần yết kiến."
Lúc này, lão thái giám lặng lẽ đứng trước cửa đại điện, trầm giọng nói, thanh âm vang vọng cả quảng trường. Lúc này lưng hắn thẳng lên, tam hoàng tử lên ngôi, hắn coi như đã hoàn thành di nguyện của tiên đế, mặc dù hắn không làm gì cả nhưng cũng được xem là hoàn thành nhiệm vụ. Bây giờ chỉ cần xem tân đế sẽ thanh toán những gì.
Nghe thấy năm chữ này, các đại thần phía dưới càng run rẩy hơn, trong đó có mấy vị đại thần ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước về phía đại điện. Bọn họ đều là khai quốc công thần, đã trải qua mấy triều đại, bất kỳ cuộc tranh đoạt ngôi vị nào cũng không có bóng dáng của bọn họ. Bọn họ rất thông minh, căn bản không tham gia vào cuộc chiến đoạt ngôi nào, một lòng chỉ vì Kim Ô đế quốc, cho nên mới có thể được truyền thừa đến bây giờ. Bất kể hoàng tử các triều đại dụ dỗ uy hiếp ra sao, bọn họ vẫn không bị lay chuyển. Điểm này nghe thì dễ, làm lại rất khó. Có những người, chỉ vì chút lợi ích nhỏ nhoi mà làm mờ đi sơ tâm, cho nên mới đi lầm đường lạc lối, thật đáng tiếc.
Nhìn thấy có người dẫn đầu, các đại thần khác dù không muốn cũng không thể không đi. Từng người một hai chân run rẩy dữ dội, đứng cũng không vững, bước đi vô cùng chậm chạp. Mãi đến hơn mười phút sau, các vị đại thần mới vào hết bên trong đại điện. Trên long ỷ phía trên, một thanh niên mặc long bào đang ngồi. Trên long bào có vẽ các con Tam Túc Kim Ô. Tam Túc Kim Ô chính là thần thú của Kim Ô đế quốc, còn thần long là thần thú mà Sở Dương sùng bái. Vì vậy, dù hắn có thích thần long đến đâu cũng không thể mặc long bào có hình thần long. Cuối cùng để cân bằng, hắn cho vẽ cả thần long và Kim Ô trên long bào của mình.
"Thần bái kiến Đế Tôn, chúc Đế Tôn thọ cùng trời đất."
Quần thần quỳ rạp trên mặt đất, rối rít cúi đầu.
"Các ái khanh bình thân."
Sở Dương vung tay lên, quần thần phía dưới chậm rãi đứng dậy, ai nấy đều cúi đầu, không dám nhìn lên Sở Dương, hận không thể chôn đầu xuống đất. Bên cạnh Sở Dương, có một chiếc long ỷ màu vàng, trên ỷ có một thanh niên đang ngồi. Thanh niên mỉm cười nhìn quần thần, người này chính là Diệp Lâm. Đây là vị trí mà Sở Dương đặc biệt tạo ra cho mình, dưới một người, trên vạn người.
"Chư vị ái khanh, sao không ai nói gì? Chẳng lẽ không thừa nhận trẫm là Đế Tôn hay sao?"
Đại điện tĩnh lặng như tờ, sắc mặt Sở Dương trầm xuống, mở miệng phá tan sự im ắng này.
"Chúng thần không dám."
Nghe thấy câu nói này của Sở Dương, các vị đại thần phía dưới đồng loạt kinh hãi, vội đáp lời, nhưng vừa dứt lời, đại điện lại rơi vào tĩnh mịch, không ai dám mở miệng nói.
"Các ái khanh à, không biết đêm qua bận rộn làm những chuyện gì sai trái? Đêm qua đế đô náo nhiệt lắm đấy, không biết các ái khanh có nghe thấy không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận