Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1617: Mưu đồ thánh tuyền 4

"Nhãi con, gặp gỡ chính là duyên, vậy ta cũng tặng ngươi một bản tuyệt thế thần hồn bí pháp, bí pháp này so với cái kia một bản chỉ mạnh chứ không yếu đâu." Lúc này, lão già quay đầu nhìn về phía Diệp Lâm đang ngồi xem trò vui trên tảng đá, chậm rãi lấy ra từ trong ngực một cuốn sách ố vàng. Trên cuốn sách bất ngờ viết năm chữ to "Hàng Long Thập Bát Chưởng", rồi từ từ đưa cho Diệp Lâm.
"Nhãi con, thần hồn bí pháp ở trong sách, có lĩnh hội được không thì xem thiên phú của ngươi, nếu không lĩnh hội được thì đó là do ngươi không đủ duyên phận." Lão già nói xong liền chắp tay rời đi. Trong chớp mắt, thân ảnh lão già biến mất trước mắt hai người, ngay cả động tác của lão già, thần niệm của Diệp Lâm cũng không bắt kịp.
"Lão già này không đơn giản, thứ hắn cho cũng không tầm thường, không thể xem thường."
"Ngươi cứ tự tiện dạo chơi, ta đi làm chút chuyện." Liễu Bạch nói xong, thân ảnh biến mất không thấy.
Còn Diệp Lâm thì sờ cằm vẻ suy tư, hắn biết Liễu Bạch cũng không phải vì cuốn thần hồn bí pháp này mà đến. Rốt cuộc thì Liễu Bạch là ai? Một vị tôn sư Thái Ất Kim Tiên ở đỉnh phong, hắn thèm vào một cuốn thần hồn bí pháp nhỏ nhoi thế sao? E là số thần hồn bí pháp mà hắn biết đủ để chất đầy cả Thiên Vân Tinh ấy chứ, hắn đến Thiên Vân Tinh chắc chắn là có chuyện riêng của mình.
"Bất quá, cái thánh tuyền này rốt cuộc ở đâu? Thần hồn bí pháp là một chuyện, thánh tuyền lại là một chuyện khác." Diệp Lâm lẩm bẩm nói, hắn đến là vì bảo vật chí thánh thánh tuyền, đâu thể nào chưa tìm được thánh tuyền đã quay về.
"Ta biết, cái ngọn thánh sơn này ta từng đến rồi, thánh tuyền nằm ngay chính trung tâm của Thánh Sơn, ngươi cứ đi thẳng tới đó là được." Nghe Thôn Thiên Ma Quán nói, Diệp Lâm rơi vào trầm tư.
"Có khi nào, ta còn chưa đến chỗ trung tâm nhất đã bị bắt không?" Diệp Lâm dùng mông nghĩ cũng biết trung tâm nhất của Thánh Sơn là nơi nào, đó chính là trung tâm thực sự của Thiên Vân Tinh. Nơi đó chắc chắn có lão quái Thiên Tiên trấn giữ, thánh tuyền lại càng là thứ trân quý nhất của Thiên Vân Tinh, mức độ khó khăn có thể nói là tăng thẳng đứng lên.
"Ách... Ta ngược lại chưa nghĩ tới chuyện này, khi ta tới lần trước, Thiên Vân Tinh này còn chưa có sinh linh nào." Thôn Thiên Ma Quán rơi vào xấu hổ, lần trước hắn tới, Thiên Vân Tinh này vẫn là một thế giới thần linh không có bất cứ sinh vật sống nào.
"Ngươi cứ hướng chỗ trung tâm mà đi, đến sinh nhật của thiếu chủ Thiên Vân Tinh chắc chắn sẽ có vô số thế lực đến chúc mừng, đến lúc đó ngươi cứ trà trộn vào đó, ta chỉ phương hướng cho ngươi, ta sẽ kiếm một mẻ lớn rồi đi." Lời nói phấn khích của Thôn Thiên Ma Quán truyền vào tai Diệp Lâm, đã rất lâu rồi hắn chưa làm loại chuyện này.
Còn Diệp Lâm thì hai mắt sáng lên, có triển vọng thì phải làm ngay. Diệp Lâm lấy ra vài tấm phù lục dán lên người, che giấu hoàn toàn khí tức của mình, rồi lập tức đi về hướng trung tâm nhất.
Lúc này, trung tâm Thánh Sơn náo nhiệt cực độ, trên một quảng trường khổng lồ, tràn ngập yến tiệc, bữa tiệc này có thể nói là vô cùng phong phú, chỉ riêng đồ ăn thức uống trên bàn cũng đáng giá 1000 Hạ phẩm tiên thạch. Thiên Vân Tinh này vì tổ chức sinh nhật lần này, chi phí không dưới vạn loại tiên thạch.
"Đại trưởng lão Thiên Đao Môn tặng một gốc tiên sâm vạn năm."
"Phó bang chủ Thị Huyết Bang tặng một cái trường thương thiên giai thượng phẩm."
"Tam trưởng lão Huyết Sát Tông tặng một viên thánh thạch cực phẩm vạn năm."
Từng tiếng hô lớn vang vọng toàn bộ quảng trường, từng vị nhân vật có thân phận bất phàm lần lượt vào sân. Bọn họ đến, một mặt là vì chúc mừng, một mặt là để bàn chuyện. Chứ sinh nhật của một thiếu chủ nho nhỏ thì đâu có quan trọng đến mức khiến bọn họ ngày thường trăm công nghìn việc phải lặn lội đường xá xa xôi đến như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận