Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 325: Vạn Thú Thành mở

"Ngươi chắc chắn rằng từng vị trí trên bản đồ này đều chính xác chứ?" Diệp Lâm nhìn cuộn trục trong tay Thâu Thiên, mở miệng hỏi.
Thâu Thiên nghe vậy liền vỗ ngực thề thốt, mặt mày kiên định nói: "Đương nhiên, chắc chắn chuẩn xác, thậm chí từng chi tiết nhỏ đều được đánh dấu rõ ràng, nếu sai một chỗ nào, ngươi cứ đến tìm ta, ta đền gấp mười."
"Ta là người ở Long Hổ Sơn thuộc Thiên Hư quận, nếu có một chỗ sai sót, ngươi cứ đến Long Hổ Sơn tìm ta, cam đoan đền gấp mười, hơn nữa còn bồi thường thêm cho ngươi một kiện linh khí Địa giai hạ phẩm."
Thấy Thâu Thiên có vẻ tin tưởng như vậy, Diệp Lâm lấy từ trong giới chỉ không gian ra một khối linh thạch thượng phẩm. "Nghe nói trong Vạn Thú Thành có một bia đá thần bí, mà xung quanh bia đá đó luôn có kiếm ý bao quanh, ngươi biết nó ở đâu không?"
Thâu Thiên vừa định nhận linh thạch của Diệp Lâm, nghe vậy liền nở nụ cười như hoa, "Cái này thì ta chắc chắn biết, nhưng phải thêm tiền, một viên linh thạch thượng phẩm nữa, tổng cộng là hai viên."
Thâu Thiên vừa dứt lời, Diệp Lâm đã lấy ra thêm một viên linh thạch thượng phẩm đặt vào lòng bàn tay. "Nói vị trí cho ta."
Thâu Thiên nhận hai viên linh thạch thượng phẩm từ tay Diệp Lâm, nhét vào ngực rồi mở cuộn trục trong tay, lấy bút lông vẽ một vòng tròn ở vị trí đại điện trung tâm nhất trên bản đồ. "Ngươi nhìn xem, chúng ta vừa vào thành thì ở đây, còn bia đá thần bí mà ngươi nói thì ở ngay chính giữa đại điện."
Thấy vị trí Thâu Thiên chỉ, Diệp Lâm ngầm gật đầu, ghi hết vào lòng. "Được rồi đạo hữu, giao dịch của chúng ta hoàn thành, cáo từ, chúc ngươi may mắn."
"Đúng rồi, cái bia đá thần bí đó đến giờ vẫn chưa ai nghiên cứu ra được cái gì, cho nên ngươi đi cũng phí công thôi, chi bằng đi tìm Thái Dương Chân Hỏa còn giá trị hơn việc nghiên cứu bia đá thần bí."
"Gặp lại." Thâu Thiên nói xong, nhét cuộn trục vào tay Diệp Lâm rồi vội vã chạy đi.
Nhìn Thâu Thiên đi xa, Diệp Lâm khẽ động ngón tay, bản đồ trước mắt hóa thành hư vô. Nội dung bên trên đã được Diệp Lâm ghi nhớ vào đầu, cầm cũng vô dụng.
Sau đó Diệp Lâm ngồi xuống bãi cỏ, bắt đầu nhắm mắt điều tức, ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài. Nếu trong bia đá kia thật sự phong ấn một trong Cửu Kiếm, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cơ duyên lớn, nếu không thì cũng không thiệt, dù sao trong đó còn có những vật khác.
Hắn giờ xem như đã hiểu ra, bia đá kia nhất định phải có lệnh bài của mình mới có thể mở ra, nếu không thì dù ai cũng không thể thu được vật bên trong. Sẽ chỉ coi nó là một tảng đá kỳ dị mà thôi.
Như vậy cũng đảm bảo an toàn hơn, một khi có được hòn đá kia, vật bên trong chắc chắn là của mình, tránh bị người khác nhanh chân đến trước.
Thời gian từng chút trôi qua, tu sĩ tụ tập xung quanh càng ngày càng đông, đa số đều là tu sĩ bản địa của Thiên Hư quận. Còn tu sĩ của những quận khác thì ít hơn nhiều, dù sao việc vượt một quận khá khó khăn, các thế lực lớn thì có đệ tử không để ý tới, còn các thế lực nhỏ thì không có đủ khả năng.
"Ồ? Vị đạo hữu này trông lạ mặt quá, có phải đến từ quận khác không?" Lúc Diệp Lâm đang nhắm mắt điều tức, ba tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ tiến đến, nhìn Diệp Lâm trêu chọc.
"Đúng vậy." Diệp Lâm không mở mắt, chỉ nhàn nhạt đáp lời. Mỗi một giai cấp đều có cái nhìn của giai cấp đó, ba người này hắn có thể giết bất cứ lúc nào, dù sao ai lại để ý đến một con kiến?
Thật là phách lối. Các tu sĩ kia nghĩ bụng. Bộ dạng của Diệp Lâm thật quá phách lối. Phảng phất không phải là cuộc đối thoại giữa đồng bối mà là cuộc đối thoại giữa vãn bối và tiền bối.
"Dám hỏi đạo hữu đến từ đâu?"
"Thiên Hà quận."
Nghe Diệp Lâm nói đến từ Thiên Hà quận, các tu sĩ hỏi thăm cùng hai người đồng bạn liếc nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu. Ai cũng biết Thiên Hà quận là quận có thực lực tổng hợp yếu nhất trong năm quận của nhân tộc. Hơn nữa, lần yêu tộc xâm lấn trước, chỉ là lũ yêu thú rác rưởi mà lại suýt chút nữa đánh vào nội bộ Thiên Hà quận, việc này chứng tỏ thế hệ trẻ của Thiên Hà quận bất lực. Vì việc này mà Thiên Hà quận bị trở thành trò cười, khiến cho tu sĩ ở bốn quận còn lại càng xem thường Thiên Hà quận. Vậy mà, một thanh niên kiêu căng như vậy lại đến từ Thiên Hà quận ư? Chuyện này không khỏi khiến họ ngơ ngác nhìn nhau.
"Ra là đạo hữu đến từ Thiên Hà quận, xin lỗi đã quấy rầy, cáo từ."
Nhìn ba người rời đi, Diệp Lâm im lặng không nói, sự xem thường trong mắt họ hắn đã sớm thu vào trong tầm mắt. Nhưng so đo với kiến thì cũng chẳng để làm gì.
Cứ như vậy, một ngày thời gian trôi qua rất nhanh. Đến ngày thứ hai, số tu sĩ tụ tập xung quanh đã lên đến mấy nghìn người, những tu sĩ nam nữ ai nấy đều dán mắt vào tòa thành lớn ở phía xa, trong mắt tràn đầy ước mơ.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc. Đột nhiên, mấy tiếng vang giòn giã truyền khắp bốn phía, chỉ thấy lớp bình chướng màu xanh lam trên Vạn Thú Thành bắt đầu vỡ vụn từng chút. Và trong đó, có thể nghe loáng thoáng tiếng long ngâm. Lão Giao long tọa trấn Vạn Thú Thành, phong ấn này cũng do lão Giao long bày ra, một khi đến thời gian, phong ấn sẽ bị lão Giao long mở ra. Và duy trì liên tục trong ba ngày, phong ấn lại sẽ bị lão Giao long đóng lại. Lão Giao long là Yêu Tôn đỉnh phong Hóa Thần kỳ, không ai biết mục đích hắn lưu lại Vạn Thú Thành là gì. Chỉ biết là bên trong Vạn Thú Thành, có một lão Giao long đỉnh phong Hóa Thần tọa trấn.
"Mau nhìn, phong ấn Vạn Thú Thành mở rồi, đi thôi."
"Nghe nói lần này có Thái Dương Chân Hỏa xuất thế, Thái Dương Chân Hỏa là linh hỏa Địa giai hạ phẩm đó, mấy vạn năm khó gặp, đi thử vận may thôi."
"Sư muội, đi không?"
Sau khi phong ấn hoàn toàn vỡ nát, các tu sĩ xung quanh đồng loạt lao về phía Vạn Thú Thành. Mà phần lớn trong số này đều là vì Thái Dương Chân Hỏa mà đến. Dù sao Ngự Thú Tông vào thời kỳ đỉnh phong rất giàu có, nhưng sau nhiều năm như vậy, đồ tốt đều bị người lấy hết. Nếu không có vật nghịch thiên như Thái Dương Chân Hỏa, ai muốn lặn lội đến đây làm gì? Vạn Thú Thành ở Man Hoang chi địa thuộc Thiên Hư quận, nghe tên là biết, rất nghèo, ngày thường chẳng thấy một tu sĩ Luyện Khí kỳ nào. Mỗi lần đến ngày Vạn Thú Thành mở ra mới có nhiều tu sĩ cấp cao như vậy. Linh khí ở Man Hoang chi địa loãng lẽo, người nào rảnh rỗi mà đến đây cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ?
Lúc này, Diệp Lâm từ từ mở mắt, đứng dậy rồi tiến về phía Vạn Thú Thành. Vạn Thú Thành rất lớn, vô cùng lớn, ở Man Hoang chi địa nó như một dấu ấn tiêu chuẩn. Tổng các trụ sở của các thế lực khác ở Man Hoang chi địa cộng lại cũng không lớn bằng Vạn Thú Thành, lại càng không hùng vĩ như thế. Lão Giao long hiện giờ sắp đến đại nạn, các thế lực khác ở Man Hoang chi địa đều đang chờ, chờ lão Giao long chết đi, một khi lão Giao long vẫn lạc, bọn họ sẽ ngang nhiên chiếm đoạt Vạn Thú Thành. Dù sao kiểu kiến trúc như vậy, ai mà không muốn có được?
Vào Vạn Thú Thành, xung quanh toàn kiến trúc cổ quái, và trên tường của những kiến trúc này, các loại dấu ấn biểu hiện rõ nơi đây đã từng xảy ra những trận chiến đấu vô cùng kinh khủng. Trên mặt đất, thậm chí còn có thi thể. Thi thể tu sĩ Nguyên Anh kỳ cho dù chết đi cũng có thể bảo quản được nghìn năm không phân hủy, cho nên những thi thể này rất có thể là của những tu sĩ đã mất cách đây hàng trăm năm do tranh đoạt bảo vật. Vì nhân tộc và lão Giao long đã ký kết hiệp ước, chân nhân Hóa Thần cảnh của nhân tộc không được đi vào, mà bất kỳ sinh linh nào bị phong ấn trong này cũng không thể đi vào, cho nên mới dẫn đến việc những người này cho dù chết cũng không có ai nhặt xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận