Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2133: Thần bí chi địa - nhiệt tình sư huynh Lý Thanh

Lý Thanh giống như một người hiền lành, đứng tại chỗ cười ha hả nói, sau cùng hai tay yếu ớt kéo lên phía trên một lần, lập tức, mặt đất phía dưới phát ra trận trận tiếng vang, còn sơn mạch phía dưới thì trực tiếp đứt gãy. Từ trong sơn mạch, hai cái đài cao bằng bạch ngọc cứ thế chậm rãi bay lên không. Hai cái lôi đài hoàn toàn do bạch ngọc chế tạo cứ thế yên tĩnh lơ lửng giữa không trung, phía dưới các đệ tử ngoại môn xem náo nhiệt nhộn nhịp đi tới giữa không trung. Bọn họ lần này tới chính là chuyên để xem náo nhiệt, còn tranh tài ư? Thôi đi, mỗi lần thi đấu đều là nội môn đệ tử biểu diễn, căn bản không liên quan đến bọn họ ngoại môn. Chỉ cần nhìn xem là thấy mãn nguyện rồi. "Còn một quy tắc nữa, ai đánh bại được nhiều đệ tử nhất thì người đó là thứ nhất, còn phần thưởng thì chờ tranh tài xong sẽ công bố, mỗi người có ba lần cơ hội." "Sau ba lần đều bị đánh bại, liền xem như tranh tài của ngươi kết thúc, có thể ngồi sang một bên xem tranh tài chờ đợi thứ hạng của mình." "Đúng rồi, lần này khen thưởng do đích thân sư tôn lấy ra đó nha, chư vị sư đệ có thể nho nhỏ mong chờ một chút." Lý Thanh cười ha hả nói. Bốn phía các đệ tử đều ngừng lại, trong mắt tràn đầy đấu chí. Sư tôn của Lý Thanh là ai? Đó chính là thủ tọa, đích thân thủ tọa chuẩn bị khen thưởng ư? Hơn nữa lại còn không công bố trước khi tranh tài? Giờ khắc này, bọn họ đều động tâm. Cuộc thi lần này có ý tứ hơn so với năm trước. Cũng giống như năm trước, các đại lão trước tiên nhắm mắt tu dưỡng, người lên đài đầu tiên chính là các đệ tử nội môn tương đối bình thường, còn các thiên kiêu thực sự thì đứng một bên quan sát. Nếu như bọn họ mà ra sân đầu tiên, thì những người khác còn gì để chơi nữa? Làm người phải biết đạo lý đối nhân xử thế, có lợi thì mọi người cùng hưởng. Các đệ tử nhất các, lục các, cửu các nhộn nhịp đứng giữa không trung quan chiến, không ai lên đài. Bởi vì họ là chủ Chiến Các, chiến lực so với những đệ tử các luyện đan chuyên biệt căn bản không thể sánh được. Đầu tiên lên sàn là đệ tử Luyện Đan Các, Luyện Khí Các và Trận Pháp Các. Họ vốn không quá am hiểu chiến đấu, tham gia thi đấu chỉ cho có lệ, các đệ tử Chủ Chiến Các đương nhiên sẽ cho họ chút mặt mũi. "Hai người các ngươi là sư đệ mới được sư tôn nhận phải không? Rất hân hạnh được biết, ta tên Lý Thanh, là thân truyền của sư tôn." Lúc này, Lý Thanh đi đến trước mặt Diệp Lâm và Mộ Dung Hàn Hiên đang quan chiến, cười nhạt nói. "Sư huynh tốt, ta tên Mộ Dung Hàn Hiên, còn hắn là Diệp Lâm." Mộ Dung Hàn Hiên chắp tay khom lưng tự giới thiệu, tiện thể giới thiệu cả Diệp Lâm, còn Diệp Lâm cũng hướng Lý Thanh cúi mình hành lễ. Lý Thanh thì đưa tay đỡ hai người dậy, mặt lộ vẻ lo lắng nói. "Sư tôn đã nói với ta về ý đồ của hai ngươi, thật sự không có cách nào hóa giải sao? Đều là người của nhân tộc cả, quyết đấu sinh tử chẳng khác nào để các chủng tộc khác chế nhạo thôi, dù các ngươi đến từ thế giới khác, có lẽ hoàn cảnh sống của nhân tộc ở thế giới các ngươi không quá khó khăn như vậy." "Thế nhưng, tất cả đều là đồng tộc..." Diệp Lâm và Mộ Dung Hàn Hiên nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu với những lời của sư huynh trước mặt. "Sư huynh, người kia có đại thù sinh tử với chúng ta, nếu không báo thì cả đời này hai chúng ta sợ là không thể thoát khỏi tâm ma." Diệp Lâm mặt đầy trịnh trọng nói. Với tu sĩ thì tiền đồ là quan trọng nhất, một khi liên quan đến tu luyện, nếu có người khác khuyên nữa thì lộ ra không hiểu đạo lý. Đã liên quan đến tương lai của mình, người khác khuyên can, chẳng phải khác nào đồng lõa sao? Quả nhiên, vừa nghe Diệp Lâm nói xong, sắc mặt Lý Thanh hơi biến đổi không nói gì thêm, chỉ nặng nề thở dài một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận