Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 372: Đến Huyền Âm giáo

Chương 372: Đến Huyền Âm giáo
Đổi sang một bên khác, phi thuyền của Diệp Lâm đã đến trước Huyền Âm giáo.
Huyền Âm giáo là một thế lực ma đạo hàng đầu ở quận Thiên Hà, khiến cả khu vực rộng lớn hàng ức dặm phải khiếp sợ.
Ban đầu, Huyền Âm giáo khá quy củ, dù là ma tông nhưng không làm điều gì trái với đạo lý. Tuy nhiên, từ mười năm trước, mọi thứ đã thay đổi.
Giáo chúng Huyền Âm giáo bắt đầu đi khắp nơi đốt giết, cướp bóc. Phàm nhân thì giết, tu sĩ cũng giết, vương triều phàm nhân thì diệt, môn phái nhỏ thì cũng diệt.
Hành động này đã khiến vùng đất do Huyền Âm giáo quản lý dậy sóng oán than.
Thế nhưng, sự việc này kéo dài suốt mười năm, không có bất kỳ tu sĩ nào ra mặt quản lý, khiến cho xung quanh Huyền Âm giáo, đừng nói người, đến cả một sinh linh sống cũng không thấy.
Mọi người bắt đầu di tản, cố gắng rời xa Huyền Âm giáo.
Ma giáo cũng chia ra tốt xấu.
Ma giáo tốt tuy tu luyện ma công nhưng trọng tình trọng nghĩa, còn phân rõ phải trái hơn cả tông môn chính đạo, chỉ là con đường họ đi khác biệt thôi.
Đại đạo ba ngàn, con đường nào cũng có thể tu luyện, cũng không có quy định cứng nhắc nào cấm tu luyện ma đạo.
Còn có ma đạo lại tu luyện Tà ma công, chuyên lấy tinh huyết người để tu luyện, tăng cường tu vi ma đạo của mình.
Những ma giáo như vậy mới là nơi ai cũng muốn đánh đuổi.
Ví dụ như Huyền Âm giáo này.
Mà bình thường Huyền Âm giáo ra vẻ ta đây là nhất, bây giờ thì lại thu liễm.
Các đệ tử Huyền Âm giáo ai nấy đều tái mặt, bồn chồn bất an.
Hoàn toàn không còn vẻ ngông cuồng khi xưa đi đốt giết nữa.
Sở dĩ như vậy, là vì họ nhận được tin Vô Danh Sơn tính toán đến tiêu diệt bọn họ.
Tin tức này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Vô Danh Sơn là thế lực nào chứ? Đó là thế lực đứng đầu nhân tộc Đông Châu, lấy gì để họ chống lại Vô Danh Sơn?
Nếu không phải giáo chủ một mình trấn áp toàn bộ Huyền Âm giáo, thì bọn họ đã sớm bỏ chạy rồi.
"Giáo chủ Huyền Âm giáo, ra gặp mặt."
Diệp Lâm đứng trên phi thuyền, chắp tay nhìn Huyền Âm giáo trước mắt, lên tiếng.
Âm thanh vang dội lập tức vang vọng khắp Huyền Âm giáo, khi nghe được âm thanh này, đệ tử Huyền Âm giáo sợ đến toàn thân run rẩy.
Thật sự là tên Vô Danh Sơn quá vang dội.
Khiến cho chỉ cần nghe thấy tên, liền không khỏi làm người ta sinh sợ hãi.
Đó chỉ là uy thế của Vô Danh Sơn, chứ nếu đổi lại bất kỳ thế lực nào ở quận Thiên Hà, thì họ cũng không sợ hãi như vậy, nếu không mọi người đã thật sự đối đầu, thì có gì phải sợ chứ.
"Hừ, một lũ phế vật, nhìn bộ dạng các ngươi xem, lần này tới chỉ là một đệ tử Vô Danh Sơn mà thôi, một đệ tử Hóa Thần kỳ dẫn đầu."
"Mà bên ngoài chỉ có năm mươi Nguyên Anh kỳ, ba trăm Kim Đan kỳ, đội hình như vậy mà cũng làm các ngươi sợ hãi thế sao? Sau này còn dám ra ngoài xưng là đệ tử Huyền Âm giáo à?"
"Mà Vô Danh Sơn thì sao? Đánh không lại thì không được chạy à? Với lại, phía sau chúng ta cũng đâu phải không có người, các ngươi biểu hiện như vậy thật khiến lão phu thất vọng."
Ngay khi các đệ tử Huyền Âm giáo đang sợ hãi thì trên không trung xuất hiện một lão nhân mặc hắc bào.
Mặt lão nhân vàng như nến, hai cánh tay gầy guộc, trông như tay người chết, cực kỳ đáng sợ.
Mà thân thể ông lão thì nhỏ gầy, như thể gió thổi qua là tan ra thành từng mảnh.
Nghe lời của lão nhân, đệ tử Huyền Âm giáo lúc này mới yên lòng.
Vì người trước mặt là đại trưởng lão Huyền Âm giáo, Huyền Âm. Không sai, tên của lão nhân chính là Huyền Âm, trùng với tên của Huyền Âm giáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận