Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 878: Bất đắc dĩ Tiêu Dao

Chương 878: Bất đắc dĩ Tiêu Dao "Sư phụ ta tên là Tiêu Dao đạo nhân, nếu để cho sư phụ ta phát hiện ngươi bắt ta, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."
Tiểu Niếp Niếp vẫn là không phục quật cường nói, nhưng Vương Vũ thì suy tư một lát, sau đó lắc đầu.
"Chưa từng nghe nói qua, ngoan bé con, ngươi cũng không cần dọa ta, đến nơi rồi."
Vương Vũ vừa cười vừa nói, bản thân thế nhưng là người mạnh nhất trong tòa thành trì này, đại năng Trúc Cơ kỳ, còn cái gì Tiêu Dao đạo nhân thật sự là chưa nghe nói qua, chắc là tên tiểu gia hỏa Luyện Khí kỳ nào đó thôi.
Tiểu gia hỏa Luyện Khí kỳ lại ra vẻ đạo mạo, thật là người không biết không sợ mà.
Vương Vũ đem tiểu Niếp Niếp đưa đến một tòa phủ đệ tráng lệ, tùy ý ném tiểu Niếp Niếp xuống đất trống, sau đó nhìn con linh miêu trong tay mình.
Đây chính là linh thú, hậu duệ Ám Dạ linh miêu, chỉ cần bồi dưỡng thêm, sau khi trưởng thành nhất định bước vào Trúc Cơ kỳ, đến lúc đó sẽ là một chiến lực cường đại Trúc Cơ kỳ.
Con mèo này cũng là gia chủ nhà mình dùng để lấy lòng thành chủ, vô cùng quan trọng.
"Đa tạ Vương Vũ Đại Sư đã ra tay."
Lúc này, một nam tử trung niên mặc trang phục lộng lẫy đi đến trước mặt Vương Vũ, vẻ mặt cực kỳ khiêm tốn.
"Việc mà ngươi phân phó lão phu, lão phu đã làm xong, cho ngươi này, bất quá nha đầu này thật có ý tứ, không có ác ý."
Vương Vũ đưa linh thú trong tay cho nam tử trung niên trước mắt, cười nhìn về phía tiểu Niếp Niếp ở đằng xa, sau đó vịn tay rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng Vương Vũ biến mất không thấy nữa, khuôn mặt nam tử trung niên vừa rồi thần tốc biến đổi, trên mặt tràn đầy vẻ độc ác, cực kỳ đáng sợ.
"Người đâu, đem con nha đầu này băm thành sủi cảo cho chó ăn."
Người này nói xong, liền chắp tay rời đi, ba tên đại hán cầm trường đao đi theo.
"Các huynh đệ, con nha đầu này nhìn thật là tinh xảo, chờ lớn lên lại là một mỹ nhân hiếm có, đáng tiếc."
"Không có gì đáng tiếc, bây giờ cũng đâu có khác gì. . ."
Nói xong, ba gã tráng hán nhìn nhau cười một tiếng, từng bước một tiến về phía tiểu Niếp Niếp.
Mà tiểu Niếp Niếp thì đứng lên, vuốt vuốt hai tay của mình, cả người lao về phía ba gã tráng hán.
Bốn người lập tức đánh nhau, tiểu Niếp Niếp bằng vào thân thể nhỏ nhắn xinh xắn cùng thân pháp mạnh mẽ xoay như chong chóng làm ba gã tráng hán kia chóng mặt, ba tên to xác này mà trong chốc lát có chút không làm gì được tiểu Niếp Niếp.
Mà trên đỉnh núi lớn cách đó trăm dặm, một đạo nhân đang ngồi xếp bằng, đột nhiên đạo nhân này hơi nhíu mày, từ từ mở mắt, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
"Xích Hổ, đến thành trì kia mang cái con bé con vô pháp vô thiên kia về cho ta."
Tiêu Dao nhìn lão hổ hai cánh ở phía dưới quát lớn.
Con bé này thật là càng ngày càng vô pháp vô thiên, đây là lần thứ mấy rồi, lần nào cũng để hắn phải đi dọn dẹp cục diện.
"Vâng, thưa chủ nhân."
Lão hổ phía dưới cung kính cúi đầu với Tiêu Dao, sau đó mở rộng hai cánh bay lượn trên không trung, trong chớp mắt liền biến mất ở chân trời.
"Cái con bé này đúng là ba ngày không đánh, lên đầu lật ngói, thật là càng ngày càng vô pháp vô thiên."
Đợi đến khi Xích Hổ rời đi, Tiêu Dao lẩm bẩm chửi, con bé này tính cách thật sự quá nghịch ngợm, không được, lần này về nhất định phải quản thúc nó thật tốt.
Mới chín tuổi thôi mà đã nghịch ngợm như vậy, đợi đến về sau thì sẽ thế nào? E là sẽ dỡ nóc nhà của người ta mất.
Bên kia, tiểu Niếp Niếp đứng trên nóc nhà, nhìn xuống ba gã tráng hán phía dưới.
"Không lên được hả? Có bản lĩnh thì lên bắt ta đi, ahihi."
Nhìn ba gã tráng hán phía dưới đầy vẻ sốt ruột mà lại không có biện pháp gì đối với mình, tiểu Niếp Niếp làm mặt quỷ với bọn họ, sau đó đang chuẩn bị rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận