Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2576: Chạy đi

Chương 2576: Chạy đi. Rõ ràng quy tắc đã được đặt ra ở đây, ngươi đến cuối cùng năm canh giờ bắt đầu chém giết thì ai cũng sẽ không trách tội các ngươi, bởi vì đó là quy tắc công bằng. Thế nhưng ngàn vạn lần không nên khi còn chưa tới lúc quy tắc có hiệu lực mà đã bắt đầu đại khai s.át giới. Nhìn nam tử trung niên biến mất, Diệp Lâm cùng Độc Tôn liếc nhau, hai người đều có thể thấy được chiến ý trong mắt đối phương. "Đạo hữu yên tâm, bản tôn đều đã nghe ngóng, những thiên kiêu kia sau lưng thế lực đều không có Thái Ất Huyền Tiên tọa trấn, có thì chỉ là Chân Tiên, nói tới, bọn họ ở trong tộc đàn của mình đều là chiến lực đứng đầu." "Bọn họ nếu muốn báo thù cho thiên kiêu nhà mình, trước hết phải cân nhắc xem bản thân có đủ thực lực đó không đã." Độc Tôn đầy mặt cười lạnh nói, mà Diệp Lâm cũng hiểu được ý ngoài lời của Độc Tôn. Một đám Chân Tiên đi tìm bọn họ trả thù? Cái này không phải trả thù, đây chẳng khác nào là tới cho bọn họ làm bạn luyện tập tự nhiên. "Đạo hữu, sau khi ra ngoài, cùng nhau tới trăm thành liên minh, thế nào?" Nhìn Diệp Lâm đi về phía Đông Phương Thần Minh, giọng của Độc Tôn từ sau lưng Diệp Lâm truyền đến. "Có thể." Nghe Diệp Lâm khẳng định trả lời, Độc Tôn cười thầm gật đầu. Từ trước đến nay, những sinh linh kia khi nhìn thấy hắn thì đều giống như nhìn thấy ác quỷ, nhao nhao rời xa. Thậm chí ngay cả những cái được gọi là các tộc thiên kiêu cũng không dám nói chuyện với hắn, sợ hắn ăn thịt bọn họ mất. Mà Diệp Lâm, là người đầu tiên hắn gặp hợp khẩu vị với mình. Những kẻ sợ hắn, người khiếp sợ hắn, cả một đời cũng sẽ không được hắn để vào mắt, cả một đời chỉ có thể sống dưới bóng tối của hắn. Mà Diệp Lâm không giống vậy. Cho dù chỉ mới trò chuyện qua vài lần, dù chỉ cùng nhau trải qua một trận chiến đấu, dù hắn không hiểu rõ về Diệp Lâm, nhưng trực giác cho hắn biết, con người Diệp Lâm này, có thể kết giao. "Đã nghĩ kỹ chưa?" Diệp Lâm đi đến trước mặt Đông Phương Thần Minh, đưa viên thủy tinh cầu trong tay cho Đông Phương Thần Minh và Ám Dạ ở phía sau hắn. "Đạo hữu, ta hổ thẹn." Đông Phương Thần Minh nhận lấy thủy tinh cầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Lâm, cuối cùng chậm rãi nói. "Sau khi ra ngoài, nghĩ cách bán thứ này đi, thứ này, không thuộc về ngươi." Nhìn Đông Phương Thần Minh, trong mắt Diệp Lâm hiện lên vẻ thất vọng, rồi lập tức thản nhiên nói. Nhìn bóng lưng Diệp Lâm quay người rời đi, Đông Phương Thần Minh cầm thủy tinh cầu trong tay ngây người tại chỗ, cuối cùng mới chậm rãi phun ra một câu. "Ta thật không bằng các ngươi." Bên ngoài, sau khi Diệp Lâm và Độc Tôn vừa rời đi, Diệp Lâm lập tức lấy chiếc mặt nạ ra đeo vào, còn Độc Tôn cũng tương tự, lấy một chiếc mặt nạ màu xanh lục đeo lên mặt. Hai người nhìn về phía xa, nơi có đầy trời tu sĩ, sau đó chọn cách khiêm tốn đi bộ rời đi. Bởi vì ở trong đám người, bọn họ cảm nhận được không chỉ một đạo khí tức của Chân Tiên đỉnh phong. Bọn họ tuy rất mạnh, nhưng không phải kẻ ngốc, cũng không phải vô địch, nhiều người như vậy, cường giả Chân Tiên đỉnh phong không biết bao nhiêu, cho dù có thể đánh thắng, những người này cũng có thể làm hao tổn tới mức nghiền chết bọn họ. "Độc Tôn và Huyết Sát đâu? Vẫn chưa ra sao?" Ở nơi xa, trên một ngọn núi có ba vị lão giả đang đứng, một trong số các lão giả mở đôi mắt vẩn đục ra hỏi. Mà một lão giả khác ở bên cạnh ánh mắt ảm đạm lắc đầu. "Giết người của Thần Sơn ta, dù các ngươi có chạy đến đâu, chân trời góc biển, ta nhất định sẽ giết." Lão giả đứng ở vị trí trung tâm nhất lộ ra một tia hung ác. Diệp Lâm giết vị thiên kiêu của Thần Sơn kia lại là người có hy vọng lớn nhất của Thần Sơn để bước vào Thái Ất Huyền Tiên. Mà vị thiên kiêu ký thác toàn bộ hy vọng của đám lão gia hỏa này cứ thế bị Diệp Lâm dễ dàng giết chết, lại còn bị giết ngay trước mắt bọn họ, đây chẳng khác nào chặt đứt tương lai của Thần Sơn. Thù này không báo, Thần Sơn bọn họ còn có ý nghĩa gì mà tồn tại?
Bạn cần đăng nhập để bình luận